Chương 20: Giao dịch

Chương 20:

Hàn Thiên nghe mà hai mắt nổ đom đóm. Triệu Nghiên Khanh??

“Nghiên Dương tỷ tỷ. Ta chỉ muốn thương lượng một chút mà thôi.”

Triệu Nghiên Khanh một tay nâng cằm Triệu Nghiên Dương, một tay chống xuống mặt bàn, thân thể rướn tới phía trước, hai bầu nhũ hoa gần như dán trên người Triệu Nghiên Dương mà đi, vô cùng có lực trùng kích.

Đôi tỷ muội này ở chung một chỗ, mới thật để cho người ta nhìn quá giống nhau, khuôn mặt hoàn hảo tới vóc dáng khêu gợi ma quỷ, tới cả cái nhíu mày đưa tình đều rất giống nhau.

Chỉ có tư thái là khác biệt. Một người dâm tính hoàn toàn bộc phát, tựa như ly rượu anh đào đỏ rực luôn chực chờ mời gọi nam nhân ngay tại chỗ tiến lên chiếm lấy nàng. Một người thu liễm như u lan trong cốc, lại cũng âm thầm mời gọi nam nhân mau mau tới chinh phục nàng. Hai thái cực khác biệt, đốt lên dục hoả điên cuồng trong lòng Hàn Thiên, chỉ muốn ngay tại chỗ này rút thương xông lên, điên cuồng dùng nhục côn mà chà đạp.

“Đinh! Phát động nhiệm vụ thần bí: Song Phượng tề minh! Mô tả nhiệm vụ: thi triển Dục Đạo cùng lúc với Triệu Nghiên Dương và Triệu Nghiên Khanh. Nhiệm vụ ban thưởng 100.000 exp, 10.000 kim trị, 01 rút thưởng ngẫu nhiên, cùng ban thưởng 01 công pháp thần bí!”

Hàn Thiên hít sâu một hơi, thật hợp ý hắn. Phải chi mỗi nữ nhân đều phát động nhiệm vụ thì tốt. Hắn không đem nữ nhân thiên hạ toàn bộ một lượt chơi qua là không thể.

“Đinh! Phát động nhiệm vụ toàn lực: Hoang dâm thiên hạ! Nhiệm vụ tường trình: Ký chủ lần đầu thi triển dục đạo với mỗi nữ nhân khác nhau sẽ nhận ban thưởng đặc thù. Mỗi 1000 nữ nhân nhận ban thưởng sử thi. Đạt 10.000 nữ nhân ban thưởng truyền thuyết, 100.000 nữ nhân đạt ban thưởng thần thoại, 1.000.000 nữ nhân ban thưởng chung cực. Cũng mở ra công năng ẩn!”

Hàn Thiên trợn to mắt, thiếu chút ngửa đầu cười điên cuồng. Đây là hệ thống gây hoạ, không phải hắn xấu xa a. Hắn đảo mắt nhìn toàn trường, nữ nhân ở đây toàn bộ bị nhân định làm con mồi.

Triệu Nghiên Khanh liếm đôi môi đỏ mọng, liếc trông thấy Hàn Thiên ngốc trệ nhìn nàng ở phía sau thì càng thêm phóng đãng phô bày thân thể, thầm thì bên tai Triệu Nghiên Dương.

“Tỷ tỷ, ta dùng hai nam hầu đổi lấy tiểu tử phía sau ngươi có được không? Hai nam hầu này mới tiến cung được một tuần, vẫn còn rất nam tính nha.”

Triệu Nghiên Khanh thổi một hơi u lan, hai mắt sáng rực như sao xa nhìn chằm chằm vào đôi mắt Triệu Nghiên Dương, bên trong u chuyển tử sắc như thôi miên linh động.

Thế nhưng Triệu Nghiên Duong đã quá quen thuộc trò này, hai tay đẩy ra khuôn mặt của Nghiên Khanh, lạnh lùng từ chối.

“Không cần thương lượng.”

Nói đùa, đổi một nam nhân lấy hai tên thái giám, nàng ngu sao? Mặc dù hai tên kia thật cũng có chút đẹp mã a...

Triệu Nghiên Khanh cũng không có vội vàng, trái lại càng thêm đánh giá cao cùng hưng phấn. Lại bên tai thì thầm dụ hoặc.

“Tỷ tỷ. Hai nam nhân này cùng Trần Lập, thế nào?”

“Không!”

Triệu Nghiên Dương lập tức từ chối, Trần Lập chỉ là một tên thái giám có chút đẹp mã mà thôi.

Triệu Nghiêm Khanh càng hưng phấn, lại lần nữa mời chào.

“Hai nam hầu này, thêm Trần Lập, Trần Thái Kinh, bốn người đổi một thế nào? Trần Lập cùng Trần Thái Kinh hai tên kia ở một chỗ ngươi cũng biết có ý vị gì a.”

Triệu Nghiên Dương đang định từ chối, lại chợt nghĩ đến cái gì. Trần Lập cùng Trần Thái Kinh kia có công pháp đặc thù, ở chung một chỗ có thể tạo được ra hư ảnh tổ tiên hai người.

Mà tổ tiên bọn hắn đâu phải thái giám...

Chuyện này chỉ lưu truyền trong số ít các phi tần, trở thành bí mật công khai. Triệu Nghiên Khanh thường thường đem hai người này cho thuê, hoặc lấy ra trao đổi một vài thứ xấu xa thầm kín... Bởi cái hư ảnh kia tuy thời gian duy trì ngắn một chút, nhưng ngược lại lại rất kín đáo a.

Thế nhưng Triệu Nghiên Dương cũng không có ngu. Hư ảnh cùng hàng thật, nói đùa sao.

“Không đổi. Triệu Nghiên Khanh, chuyện này không cần bàn nữa.”

Triệu Nghiên Dương lại từ chối dứt khoát. Nàng hiện tại đã tạm thời thoả mãn cuộc sống bản thân, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc yến tiệc trở về, cùng Hàn Thiên cái kia...

Triệu Nghiên Khanh thì trong mắt càng toả ra dâm tà cùng hứng thú nồng đậm. Một tiểu thái giám có chút ưu tú mà thôi, tại sao tỷ tỷ ngu xuẩn của nàng lại nhất quyết muốn giữ như vậy? Chắc chắn có bí mật, lúc này tung ra át chủ bài.

“Vậy đi, ta có một khoả Xuất Hành lệnh bài, phẩm bậc đạt tới hoàng kim, là do chính tay thánh thượng ban thưởng, nhiệm vụ là tìm kiếm một nữ tử Thuỷ linh căn. Nghe nói nàng xuất thế ở Vân Đình quận gần Hoả quốc, chỗ đó hiện tại vừa khéo là nơi đóng quân của Mã tướng quân quân đoàn a?”

Triệu Nghiêm Khanh như ác ma dụ dỗ, nhắc tới ba chữ “Mã tướng quân” kia còn cố ý nhấn nhá, cùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm Triệu Nghiên Dương. Quả nhiên, Triệu quý phi vừa nghe ba chữ kia lập tức động tâm, không còn dâng lên phản bác, mà len lén nhìn Hàn Thiên ở phía sau.

Xuất Hành lệnh bài, phi tần cung nữ muốn xuất cung đều cần phải dùng thứ này, nếu không quy tội phản nghịch, tru di cửu tộc, treo xác ngọ môn quan.

Xuất Hành lệnh bài này đặc biệt do thánh thượng ban bố, phẩm cấp hoàng kim, càng là có giá trị đấy, được xuất cung tới ba tháng. Bất kể ngươi làm gì trong địa phận Tần quốc, cầm lệnh bài này xem như được thánh thượng đồng ý.

Bất kể chuyện gì.

Cũng không hiểu tại sao Tần hoàng đế ban hành lệnh bài này cho phi tần, chỉ biết nó có thật.

Triệu Nghiên Dương lâm vào trong thiên nhân giao chiến, Hàn Thiên đứng đằng sau đã sớm khuôn mặt đen kịt như đít nồi.

Hai nàng này, lại dám đem hắn làm vật trao đổi.

Lại nói, Mã tướng quân kia dường như đối với Triệu Nghiên Dương rất có ẩn tình? Nghĩ tới đây, Hàn Thiên lòng càng thêm lạnh lùng.

Triệu Nghiên Dương lòng rối như tơ vò, nàng làm thế nào cũng không quyết đinh được, xuất hành tuỳ tiện làm việc a... Lúc này hết nhìn Hàn Thiên lại nhìn Triệu Nghiên Khanh, cuối cùng cắn răng đáp ứng.

“Ta cho ngươi mượn hắn một tháng, một tháng sau phải trả lại. Ta còn cần... đào tạo hắn.”

“Được! Ta đồng ý!”

Triệu Nghiên Khanh nghe vậy chẳng những không có khó chịu, ngược lại càng thêm cười tà mị. Lúc này lật tay lấy ra một khoả lệnh bài hoàng kim, ném cho Triệu Nghiên Dương, sau đó biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện đã là khoảng cách không tới nửa tấc phía trước Hàn Thiên.

Hàn Thiên trong lòng tuy vạn phần kinh hãi làm sao nàng nhanh đến vậy, những mặt ngoài vẫn tỏ ra im lặng, trêu tức nhìn nàng.

Triệu Nghiên Khanh thân thể chỉ hững hờ che lấy bằng một tấm lụa mỏng tang bán trong suốt, tại trước mặt Hàn Thiên gần như hoàn toàn khoả thân, cái gì nhũ hoa huyệt động liếc qua là thấy hết, không khỏi làm cho hắn huyết dịch sôi trào, hô hấp nặng nề, hạ thân một mảnh cứng ngắc, cũng thở ra một hơi nóng cháy.

Triệu Nghiên Khanh khoảng cách gần như vậy, làm sao không bị ảnh hưởng. Dưới khí tức của Hàn Thiên giống như đột nhiên bị triệt tiêu toàn bộ khí lực, mặc cho nàng tu luyện có bao nhiêu cao cường giờ phút này thành vô dụng hết, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng Hàn Thiên.

Hàn Thiên cũng cười tà ác, một tay lập tức đỡ lấy eo nàng, một tay đưa lên bầu nhũ hoa cao vút mà bóp mạnh một cái, gần như dùng toàn bộ sức lực.

Đồng thời hạ thân hắn cũng là trực tiếp đấy tới, hoá hình sáo trang khoảnh khắc tách ra một đường, để côn thịt toàn thân chui ra bộc lộ, đẩy vào giữa hai đùi Triệu Nghiên Khanh.

“Ư...”

Tiếng rên rỉ tiêu hồn khoảnh khắc vang lên lại nhanh như chớp biến mất. Hàn Thiên đẩy Triệu Nghiên Khanh ra, không quên dùng tay bóp mạnh hai bầu nhũ hoa của nàng thêm một cái, sau đó trêu tức nhìn nàng.

Triệu Nghiên Khanh hai mắt mờ đi tán loạn, thân thể mềm nhũn dựa vào thành bàn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp mê ly nhìn sâu Hàn Thiên, cười ẩn ý.

“Tiểu thái giám võ công cao cường lắm, đêm nay mời tới chỉ giáo cho ta một chút. Ư, ta chờ.”

Một màn cực nhanh vừa rồi không rõ có ai nhìn thấy không, nhưng Triệu Nghiên Khanh khuôn mặt hồng nhuận, hai đùi kẹp chặt vội vàng rời khỏi yến tiệc thì ai cũng có thể nhìn thấy.