Chương 11: Hắn thực sự biết chơi bóng rổ

Chương 11: hắn biết thật biết chơi bóng rổ?

Nghe xong câu nói của Lạc Tiêu lão sư khuôn mặt nghi ngờ hỏi "Ngươi muốn lên sân?"

Lão sư vừa nói xong mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiêu,mọi người trên ánh mắt biểu lộ ra sự nghi ngờ, phải biết rằng Lạc Tiêu tuy ở chung lớp nhưng mà vẫn không bao giờ biểu hiện mình.

Ngay cả Lý Thiên Tuyết nhìn sang Lạc Tiêu với ánh mắt quái dị, trong lòng thầm nghĩ "Lạc Tiêu lúc nào thì biết chơi bóng rổ ta?"

Lúc này trên sân truyền đến một tiếng cười khó nghe,Tô Triết cười lớn nói "haha,chỉ ngươi còn chơi bóng rổ, đùa gì vậy.... "

Từ lần trước bị Lạc Tiêu đánh, sau đó phát hiện Lạc Tiêu cùng Lý Thiên Tuyết có quan hệ không bình thường, Tô Triết ở trong lòng vẫn nhớ kĩ.

Nghe nói bình thường người chẳng bao giờ chịu vang vận động Lạc Tiêu muốn chơi bóng rổ, Tô Triết không nhịn được bắt đầu cười nhạo Lạc Tiêu.

Nghe vậy Lạc Tiêu nhíu mày một cái nói ra"Ngươi giỏi thì ngươi lên đi"

.....

Nghe vậy Tô Triết im bặt ,bởi vì hắn chơi bóng rổ rất tệ nếu không hắn đã lên khoe khoang rồi.

Giáo viên thể dục nhìn Lac Tiêu với khuôn mặt không thể tin,suy nghĩ kĩ một lúc hắn vẫn đồng ý. Giáo viên thể dục vỗ vai Lạc Tiêu nói "Ngươi cứ tới đánh bình thường là được không cần phải cố quá sức "

Nói thẳng ra ông chẳng tin là Lạc Tiêu có thể thắng được, có thể đem cuộc tranh tài này kiên trì đến khi hết trận là được.

Lạc Tiêu nghe vậy bắt đầu vào phòng thay đồ,Lạc Tiêu đi một đôi giày cũ,tầm khoảng 1 phút thì ra sân.

Những bạn học bên này thời điểm tiến công đem cầu truyền cho Lạc Tiêu, Lạc Tiêu hoàn hảo tiếp nhần nhận quả banh này.

"Cơ hội đến" Lạc Tiêu mắt sáng lên bắt đầu lao lên tiến công vừa đi vừa sử dụng kĩ năng nhảy cao cùng cầu thần bắt đầu lấy đà làm quả slam duck.

Lạc Tiêu tay đang ôm trái banh trọng tài bắt đầu thổi còi, nói Lạc Tiêu ngươi làm sao lại ôm banh chạy.

.....

Trên sân cả đám bạn học tí nữa té xỉu,trong lòng nghĩ "ngay cả quy tắc cơ bản của bóng rổ cũng không biết mà đòi lên sân "

Giờ phút này giáo viên thể dục trong lòng dở khóc dở cười "tiểu tử này chẳng phải đang hãm hại ta à"

Tô Triết hưng phấn chỉ tay vào Lạc Tiêu :"ngươi xem ngay cả quy tắc cơ bản còn không biết lại đòi chơi bóng rổ "

Lạc Tiêu lúc này rất xấu hổ, có loại không cảm giác được phương hướng, cũng không biết nên làm cái gì, các đồng đội biết Lạc Tiêu không biết chơi bóng rổ nên cũng lựa chọn tránh Lạc Tiêu.

Nói đùa nếu đưa cho Lạc Tiêu chẳng phải đang tặng cho đối thủ ghi bàn.

Bên kia thì phòng thủ hết sức quyết liệt, những bạn tiến công lâm vào giằng co tranh bóng, chỉ có riêng Lạc Tiêu là không có ai cản.

Bởi vì mọi người đã nhìn ra Lạc Tiêu không biết chơi bóng rổ, vì vậy nên không thèm để ý đến hắn.

"Lạc Tiêu nhận bóng "

Lúc này mọi người đã không có cách nên đành truyền cho Lạc Tiêu.

Lạc Tiêu sau khi nhận trái banh bắt đầu chạy lên nội tuyến.

Lúc này Lạc Tiêu đã biết rồi hắn hướng bên trong chạy hai bước sau đó trực tiếp ném bóng nhảy lấy đà.

"Hắn đang làm gì "

Mọi người thấy Lạc Tiêu động tác xem không hiểu, chẳng lẽ là muốn ném rổ, nhìn động tác không giống nha.

"Ầm "

Ngay tại lúc này tiếng vang kêu lên, Lạc Tiêu trực tiếp cho bóng vào rổ. Trọng tâm là hắn dĩ nhiên thành công.

Mọi người nhìn thấy màn này bắt đầu ngốc"hắn thực sự biết chơi bóng rổ "