Chương 5: Lấy 1 địch 6

Buổi tối của hai hôm sau.

Minh vẫn chưa tìm ra cách để tháo hoặc khởi động hai thứ kia. Nói chung thì hiện tại chúng chỉ là một món đồ trang trí không hơn không kém.

Đồng hồ thì hắn vẫn đeo ở trên tay trông cho nó style. Dù sao vẫn chưa đi học chính thức, đeo ở trên tay như vậy trông cho ngầu ngầu mà không bị đần vì nó đã hết pin.

Mẹ và em hắn cũng chẳng thèm để ý gì tới chiếc đồng hồ kì lạ đó. Dù sao thì cả hai cũng thừa biết tính cách của hắn rồi, quan tâm làm gì cho nhọc đầu.

“Minh ơi” Tiếng người gọi tên hắn vang vọng từ ngoài cổng.

Quang Minh đi ra xem. Hóa ra là bác trai hôm trước cho hắn mượn hai cái liềm.

À ừ nhỉ, hai cái liềm ý đâu rồi?

Thôi xong. Hắn tiện tay ném vào một chỗ, rồi lại quên mang về.

“Hai cái liềm hôm trước cháu mượn bác đâu rồi, cho bác xin lại với” Bác ấy cười hiền hậu, mở miệng nói.

“Bác Sáu đó hả, chào bác” Mẹ Quang Minh bước tới chào hỏi.

“Chào thím. Tôi sang để xin lại hai cái liềm chiều hôm trước thằng Minh nó mượn” Bác Sáu gật đầu một cái, nói.

“Mày mượn liềm của bác ấy làm gì” Mẹ hắn quay sang Minh, quắc mắt hỏi.

“Không có gì. Hình như cháu để quên ở đó rồi, để cháu ra tìm lại” Minh cúi cúi cái đầu mà trả lời. Phen này mất thì xác định là mua đền cho bác ý hai cái mới nhé.

Chạy hì hục ra chỗ khu đất cũ. Dựa vào ánh trăng mờ mờ mà hắn bắt đầu vén từng bụi cỏ ra tìm.

Tìm bở hơi tai từ đầu đến gần cuối khu đất rồi mà chẳng thấy đâu. Thôi thì về xin tiền mẹ đền vậy, chắc là mất thật rồi

“Ớ” Bỗng hắn hô lên một tiếng kinh ngạc.

Có cái gì màu xanh xanh phía cuối ruộng. Một màu xanh lam phát ra một trong một bụi cỏ.

Hắn tiến lại gần rồi thò tay vào trong để lấy ra.

“Cục pin sao?” Giơ một thứ có hình dạng giống một cục pin nhưng khá to, vừa một nắm tay của hắn lên. Ở bên trong nó có thứ chất lỏng màu xanh lam, có thể chuyển động khi vỏ ngoài bị di chuyển.

“Tại sao thứ kì lạ này lại ở đây nhỉ? Chẳng lẽ nó là một với hai món hôm trước mình nhặt được sao?” Đặt một câu hỏi cho bản thân rồi hắn lại tiếp tục tìm liềm.

Nhưng ông trời chẳng có hắn tìm lâu. Ở phía gần đó truyền tới một vài tiếng sột soạt kèm theo tiếng chó sủa.

“Bỏ mẹ rồi, có chó” Giật mình một cái, hắn xoay người chuẩn bị chạy luôn.

Ở vùng quê, người ta thường nuôi chó ở ruộng hoặc ngoài khu đất không ai trông nom để canh trộm. Mà có cũng được nuôi với số lượng lớn, và phải là loại chó to và hung hãn kẻo trộm thì chưa bắt được mà chỉ béo đám đi Exciter.

Hắn chưa kịp chạy thì 6 con chó Vện đen xì đã đuổi tới nơi.

Đừng nói là chỗ đất hoang vô chủ này thì ai nuôi chó nhé. Đây là khu đất hoang thì không có nghĩ là chỗ đất bên cạnh cũng bỏ hoang.

Sáu con chó phóng tới với một tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy chốc chúng đã đứng ở trước mặt Quang Minh, nhe hàm răng sắc nhọn mà gừ gừ.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Tuy nhiên đối với trường hợp này, trừ khi bạn là Usain Bolt ra thì chạy không phải là cách hay.

Một loại những cách ứng phó hiện lên trong đầu của hắn trong chớp mắt. Nào là giả vờ cúi xuống lượm đất để hù chúng nó rồi chạy, hay là kiếm một cái cây cao ở gần nhất rồi nhanh chóng trèo lên.

Cách thứ hai có vẻ khả thi đấy. Gần chỗ hắn có một cây nhãn khá cao, cành cây hơi rủ xuống. Với thể hình như hắn thì hoàn toàn có thể trèo lên để thủ.

Mà đám chó nào để hắn trèo lên dễ như thế. Chỉ sợ hắn vừa quay đầu chạy thì đã bị chúng tợp vào đít rồi.

Thế thì phải làm sao bây giờ?

À ừ. Trong tay hắn lúc này đang có cục pin kì lạ kia. Hắn có thể ném ra một chỗ để câu giờ đám chó, rồi nhanh chân trèo lên cái cây kia là được.

Một kế hoạch tuyệt vời! Amazing good job!

Nhưng nó chỉ tuyệt vời ở chỗ lên ý tưởng mà thôi. Hiện thực nó khác xa hoàn toàn.

Cục pin trên tay hắn đã biến mất từ bao giờ. Không rõ là có phải hắn hoảng quá mà đánh rớt không.

“Hử” Thấy chiếc đồng hồ của mình xuất hiện năm vạch kẻ. Một trong năm vạch sáng lên.

“Đúng lúc này thì nó tự dưng lên pin” Quang Minh nghĩ thầm. Lát thoát được phải về nhà nghiên cứu mới được.

Lúc này chạy không được, mà trèo cây cũng không xong. Vậy thì thể theo các bô lão trong hội nghị Diên Hồng, bắt buộc phải đánh thôi!

Nắm tay lại rồi đứng thành tư thế thủ. Hắn chuẩn bị lấy 1 địch 6.

Nói vậy cho oai thôi. Chứ hắn bị cắn thì cũng phải đánh chúng vài ba cái chõ bõ tức.

Gâu gâu

Tiếng chó sủa inh ỏi. Một con có vẻ như là đầu đàn lao tới.

“Hây a” Quang Minh nhắm chặt mắt lại, tung ra một cú sút.

Bốp

Oẳng oẳng

Tiếng con chó rên i ỉ vang lên.

Hắn mở mắt ra.

Hắn không còn tin vào mắt mình nữa.

Con chó vừa lao lên khi nãy bị hắn sút cho một phát văng xa phải tới 10 mét. Lúc này, nó đang nằm một chỗ rên ư ử.

“Vãi đạn. Mình khỏe như vậy từ khi nào nhỉ?” Hắn tự vấn chính mình. Thật là vãi chưởng.

Phải biết con chó Vện kia có ngoại hình khá là to. Trông nó thế mà có thể làm thành 4 5 bát tô rựa mận lớn đấy.

Vậy mà bị hắn một đá bay xa cả mười mét. Không phải quá ảo thì là gì.

Hắn lúc này đang rất sôi sục. Hoocmon hưng phấn được tăng cường tiết ra.

“5 con chó rách này mày vào đây. Ông cho mỗi con một đá” Minh ngửa đầu cười lớn, vẫy vẫy tay về phía chúng.

Nhưng chúng đâu có ngu. Trông thấy đồng bọn của mình bị tên trước mặt này sút một cách bay ra xa, chúng mà vào thì lại đi nối gót con chó trước à.

Khi trông thấy bạn mình bị đá bay, năm con chó còn lại không tự chủ mà lùi lại mấy bước. Nhưng chúng không có ý định bỏ chạy.

“Chúng mày đã không đánh, vậy thì để ông xử lí chúng mày” Quang Minh cười điên loạn, chạy thẳng về phía năm con chó trước mặt.