Chương 4: Món đồ kì lạ

“Bà mẹ, rộn như lông lầm vậy” Minh lầu bầu chửi. Chỉ riêng nghĩ tới việc tìm thứ kia trong đống cỏ rậm rạp này cũng đã khiến người ta nhụt chí rồi.

“Mà thôi không sao. Đã có song liềm ở đây, đống cỏ này đã ăn thua gì mà” Hắn tự an ủi mình.

Xoẹt xoẹt

Thực ra chả ai ngu mà đi cắt cỏ từ đầu đến cuối mảnh đất này ạ. Hắn vừa đi, tay vừa quơ quơ hai chiếc liềm để dọn đường. Điều này chung quy là chẳng có tác dụng mẹ gì cả, vì nó không giúp cho cỏ đỡ rậm hơn chút nào.

Nhận thấy sự vô tích sự của hai chiếc liềm, hắn liền tiện tay quẳng nó ra một nơi quang đãng rồi vạch từng chỗ một ra tìm cho lẹ.

Mà cũng chẳng lâu sau, hắn đã tìm được ra nơi mà vệt sáng kia rơi xuống.

“Thế mà mình không nghĩ ra” Vỗ lên đầu một cái, hắn chạy một mạch xuống phía cuối mảnh đất, nơi đang bốc khói âm ỉ.

Ai cũng biết, sự ma sát ở nhiệt độ cao sẽ sản sinh ra nhiệt. Việc vệt sáng kia rơi từ trên trường rơi xuống với một vận tốc rất nhanh như vậy, việc không sinh ra nhiệt là điều không thể.

“Cái…..” Quang Minh á khẩu. Đập vào mắt hắn lúc này là một chiếc tàu vũ trụ và một chiếc đồng hồ nho nhỏ.

Ảo thật đấy. Một chiếc tàu vũ trụ, à không, nói đúng hơn là một chiếc chiến hạm vũ trụ. Thứ này hắn đã từng thấy trên màn ảnh, trong một bộ phim có tên là StarWar gì gì đó không nhớ. Bộ phim đó là hắn xem ké được vài phân đoạn từ thằng bạn, lúc nó đang xem trộm phim trong giờ học.

Cũng không biết chiếc “chiến hạm” đồ chơi này làm từ vật liệu kim loại gì mà rơi với vận tốc như vậy mà không bị hư hỏng gì. Mà tại sao nó lại rơi từ trên cao, tới mức mà lóe cả sáng như thế nữa chứ? Đến thằng trẻ con nó cũng biết là có điều gì không ổn ở hai thứ này.

“Au” Giật phắt tay lại. Chiếc chiến hạm và cái đồng hồ kia lúc này nóng như cục than hồng. Hắn vừa chạm vào đã phải rụt lại vì nóng.

Giống như bên trên đã nó, ma sát sẽ sản sinh ra nhiệt. Dù hai thứ đồ này không hỏng hóc, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không tồn lại lượng nhiệt bên trên.

Phù phù

Hắn chu mỏ lên thổi cho hai thứ này bớt nguội. Sẽ có người hỏi sao không kiếm nước mà dội vào. Hắn tuy đẹp trai thật đấy, nhưng không có ngu. Điều đầu tiên, ở nơi đồng không mông quạnh này thì kiếm đâu ra nguồn nước. Mà kể cả có đi chăng nữa, sẽ chẳng có thằng nào đủ điên để dội nước trực tiếp vào một thứ đồ trông có vẻ là “điện tử” lần đầu gặp cả. Mặc dù lâu thật đấy, nhưng cứ thổi cho lành.

Sau khoảng 15 phút căng mồm ra thổi thì 2 thứ này đã nguội bớt đôi phần và có thể cần nắm trên tay hoặc đút vào túi quần. Hắn cũng chẳng thèm nán lại lâu thêm làm gì. Đống khói cháy âm ỉ đã bị hắn dẫm tắt từ lâu. Mà giờ trời cũng đã chập tối, phải về nhanh không mẹ nấu cơm xong mà không thấy đâu thì no đòn.

Đút hai thứ đó vào trong quần rồi khóa kín lại cho khỏi rơi đâu mất, Quang Minh đứng dậy rồi chạy thục mạng về nhà.

“Mày đi đâu về đấy”

Thấy thằng con trai quý tử đi từ ngoài cổng vào, mẹ hắn đã đứng nhìn ở cửa từ bao giờ. Bà ấy đã nấu cơm xong từ lâu, giờ thức ăn đã nguội đi được đôi ba phần rồi.

“Mẹ với em cứ ăn cơm đi, đợi chờ con làm gì?” Hắn lảng tránh câu hỏi của mẹ. Nếu mà hắn trả lời là ra ngoài nhặt hai món đồ chơi từ trên trời rơi xuống thì chắc hẳn sẽ bị đánh cho nát đít.

“Em mày nó cũng đi đâu ấy, giờ này đã thấy về đâu” Mẹ hắn trả lời rồi đi vào bên trong nhà.

“Phù, may thật” Hắn thở phào một tiếng trong lòng rồi chạy nhanh lên phòng của mình, cất hai món đồ chơi mới lượm được vào trong ngăn bàn rồi đi xuống ăn cơm.

Sau khi ăn cơm rồi rửa bát xong, hắn lại lục đục đi lên trên phòng để kiểm tra hai món đồ chơi mới nhặt được.

-

-

Sau khi mất hơn nửa tiếng vừa săm soi, vừa tra mạng xem rốt cuộc hai thứ này được làm bằng chất liệu gì nhưng cuối cùng, kết quả thu được vẫn là con số 0 tròn trĩnh.

Cũng may là đã lường trước đến trường hợp này, cho nên hắn đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để tiến hành “giải phẫu” chiếc chiến hạm vũ trụ và chiếc đồng hồ này.

Ba mươi phút nữa lại trôi qua một cách vô cùng lãng phí mà chẳng thu lại được tí kết quả gì. Hắn thậm chí đã phải căng hết cả mắt ra chỉ đề dò tìm chỗ xoáy ốc của con tàu và chiếc đồng hồ. Nhưng điều kì lạ là ngay cả một khe hở nó cũng không có, chứ đừng nói gì đến lỗ xoáy ốc.

“Kì lạ thật” Lẩm bẩm một tiếng, hắn quyết định dùng tới hạ sách của mình – Đập.

Cầm chiếc búa trên tay, hắn đặt chiếc chiến hạm lên trên bàn rồi hít một hơi thật sâu.

Keng keng keng

Tiếng kim loại va chạm vang lên, chiếc bua bật ngược lại rồi văng ra khỏi tay hắn, rơi mạnh xuống sàn nhà tạo lên một tiếng động lớn.

“Mày lại làm gì trên đó vậy?” Mẹ hắn quát vọng từ dưới nhà lên.

“Không có gì đâu mẹ” Hắn gào to đáp lại.

Bà mẹ ở dưới nhà nhún vai một cái rồi lại tiếp tục xem tivi. Bà ấy quá rõ thằng con của mình nó nghịch phá như nào. Chắc lại chơi với mấy thứ đồ linh tinh mà nó lượm được đây mà.

Nếu đây là một bộ phim hoặc một bộ anime thì chắc hẳn camera sẽ thu nhỏ góc quay lại, chiếu hết toàn cảnh căn phòng của hắn.

Phòng của Quang Minh chả có cái vẹo gì đáng nhìn cả. Mà đúng hơn là trước đó vài hôm đã từng có, nhưng mới hôm qua, đống đó đã bị mẹ hắn lén mang bán đồng nát hết sạch.

Hắn vốn là người có sở thích sưu tầm những thứ đồ linh tinh. Từ huy hiệu, figure, những đồng xu, những đoạn mô-tơ hỏng,….. Thậm chí cả đống thẻ cào điện thoại hắn cũng nhặt về để sưu tầm. Đúng là một sở thích quái dị mà.

Quay trở lại chủ đề chính. Không biết cái chiến hạm này rốt cuộc là được làm từ gì mà nó lại cứng cáp đến thế. Mà thôi kệ, phá không được thì để lên trưng cho đẹp vậy. Dù sao nếu để ý kĩ thì cũng thấy nó rất tinh xảo, phù hợp để trưng bày.

Giờ lại nói đến chiếc đồng hồ. Sở dĩ từ nãy tới giờ hắn không thèm động đến, là vì chiếc đồng hồ này trông rất đẹp, nhưng nó hình như bị hết pin. Quang Minh đã thử rất nhiều cách nhưng không tài nào sạch pin được cho nó cả. Tương tự với chiếc chiến hạm, chiếc đồng hồ này cũng không có một kẽ hở nào để mở. Mà giờ có bảo hắn cầm búa đập vào thì cũng đếch dám. Lỡ gõ mạnh quá nó bể ra rồi thì sao? Chẳng phải là mất cái để đeo à.

Đúng vậy, hắn muốn giữ chiếc đồng hồ này lại để đeo. Việc pin của nó thì tìm cách sau, vứt đi lại phí của trời.