Chu Tiểu Minh cả cùng Tô Ánh Ngân bắt xe taxi đi về nhà của cô ta trước để thay quần áo. Nói thật ra là Tô Ánh Ngân chính xác là một cái tiểu thư con nhà giàu, cô có hẳn một căn biệt thự dành riêng cho mình, hầu gái thì hơn 10 người.
Xoắn! Chu Tiểu Minh nhìn thấy một màn này thì cực kỳ xoắn!
Không biết mình phải để dành bao nhiêu tiền thì mới có thể có một căn biệt thự như thế này?
Trong lúc chờ Tô Ánh Như đi thay quần áo, Chu Tiểu Minh ngồi ở trong phòng khách vừa ăn bánh uống trà vừa mở balô không gian ra tìm tới những phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ số 1. Vô Ảnh Cước là gì thì tác không cần miêu tả ae tự hiểu nha (•ω•), còn riêng về Thần Nhãn nó là một quyển sách màu đen có lửa cháy xung quanh (tác nghĩ vậy).
Khi mà Chu Tiểu Minh mở quyển sách ra thì bất ngờ xuất hiện ra một chú khỉ trên thân mặc chiến giáp hoàn kim lấp lánh, trông rất đẹp mắt, nhưng nó lại đeo kính râm, tay trái đang cầm micro và.... ♪ ♬ Ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối quanh đây, bạn ơi cùng tôi hát lên nào! Cháy lên nào! ♪ ♬.....
Khuôn mặt của Chu Tiểu Minh cùng Hệ Thống lúc này → (⊙ω⊙)
Chu Tiểu Minh ấp a ấp úng nhìn lấy chú khỉ đang hát say sưa mà hỏi: "Ngài có phải..... là Tề... Tề Thiên Đại Thánh?"
Chú khỉ nghe vậy liền dừng hát, nó nhìn thấy Chu Tiểu Minh đang ngồi nhìn nó mà tỏ ra ngạc nhiên, nó đưa mắt nhìn xung quanh và khó chịu nói: "Định mệnh! WTF? Lão tôn sao lại ở nơi này vậy? Chẳng phải là ta đang ở trên sân khấu quẩy cùng với 5 triệu fan của ta hay sao?"
Sau một hồi suy nghĩ, Tôn Ngộ Không dùng tay túm lấy áo của Chu Tiểu Minh rồi đe doạ hỏi: "Có phải là do chú mè, triệu hồi lão tôn tới nơi đây có phải hay không hả?"
Chu Tiểu Minh sợ hãi, giơ hai tay lên ngang vai trả lời: "Đại Thánh bớt giận.... tiểu đệ không biết tại sao mà Đại Thánh xuất hiện nữa, tiểu đệ nghĩ chắc là do quyển sách này ạ"
Chu Tiểu Minh vội vàng đưa cái quyển sách màu đen có lửa cháy xung quanh cho Tôn Ngộ Không, nó nhận được quyển sách thì liền nhíu mày, nghiến răng nói: "Thì ra là chú mày được Thượng Đế tặng cho Thần Nhãn của lão tôn.... Cái lão già đó đúng là chết tiệt mà, vậy mà cũng có thể làm ra quyển sách Triệu Hồi này! Khẹt Khẹt"
Tôn Ngộ Không thả tay ra khỏi áo của Chu Tiểu Minh rồi nó vỗ nhẹ nhẹ lên vai hắn, nó nói: "Tiểu tử, nếu đây là cơ duyên của ngươi thì lão tôn cũng đồng ý truyền thụ cho ngươi Hỏa Nhãn Kim Tinh của ta.... Ngươi cứ ngồi im đó, đừng có nhút nhích, đau lắm à nha"
Chu Tiểu Minh vâng lời mà nhắm mắt lại, ngồi im một chỗ bất động, mặc kệ cho Tôn Ngộ Không muốn làm gì hắn thì làm. Tôn Ngộ Không tiến lại gần Chu Tiểu Minh, miệng của nó không ngừng niệm phép gì đó xong rồi nó dùng một ngón tay ấn vào trán của Chu Tiểu Minh.
"A... A.... A... " Chu Tiểu Minh có thể cảm nhận được trong người mình đang có một loại sức mạnh nào đó xâm nhập bất hợp pháp, cho nên mỗi lần sức mạnh đó di chuyển thì hắn lại kêu đau lên.
5 phút sau, Tôn Ngộ Không thu hồi ngón tay của nó lại rồi mỉm cười nhìn lấy Chu Tiểu Minh, nó nói với hắn là mở mắt ra cho nó xem. Mí mắt của Chu Tiểu Minh dần dần mở ra, lập tức có ánh hào quang xuất hiện, đôi mắt long lanh của hắn nay đã trở thành sắc sảo hơn bao giờ hết.
Tôn Ngộ Không quan sát một chút rồi nói: "Tiểu tử, bây giờ thì ngươi đã có Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão tôn rồi.... Ngươi hiện có thể nhìn xa hơn trăm dặm, nhìn xuyên thấu tâm can người phàm, ban đêm thì nhìn như là ban ngày, đối với những người yếu tim thì chỉ cần ngươi liếc mắt một phát cũng đủ dọa họ té xỉu rồi, khẹt khẹt"
Chu Tiểu Minh đứng dậy chấp tay nói: "Cảm ơn Đại Thánh ạ"
Tôn Ngộ Không đưa lại quyển sách màu đen có lửa cháy xung quanh cho Chu Tiểu Minh rồi nói: "Quyển sách này có tên là sách Triệu Hồi Toàn Năng, chỉ cần ngươi được lão già chết tiệt kia ban thưởng năng lực của ai đó ở khắp Vạn Giới thì cứ mở quyển sách này ra a"
Chu Tiểu Minh tiếp nhận lấy sách Triệu Hồi Toàn Năng rồi nói: "Cảm ơn Đại Thánh, tiểu đệ đã minh bạch"
"Được rồi, lão tôn trở về với 5 triệu fan của ta đây, khẹt khẹt" Tôn Ngộ Không nói xong thì cầm lấy cái micro mà biến mất tại chỗ, chỉ để lại một màn khói màu trắng.
Khi Tôn Ngộ Không biến mất, Hệ thống mới dám lên tiếng nói: "Ôi má ơi, xém chút nữa là về gặp ông bà rồi.... Kí chủ! Tại sao ngươi lại mở quyển sách Triệu Hồi Toàn Năng ra chi vậy? Tên Tề Thiên đó mà biết ta là người trung gian cần thiết để triệu hồi hắn thì toang mịa rồi!"
Chu Tiểu Minh thắc mắc hỏi: "Ý của ngươi muốn nói là cuốn sách Triệu Hồi Toàn Năng này cũng là ngươi làm ban quản lý triệu hồi?"
"WTF? Sao tự dưng kí chủ thông minh vãi lề vậy?"
"Ta cũng không ngờ Tề Thiên Đại Thánh uy chấn thiên hạ ngày nào mà bây giờ lại đi làm thần tượng âm nhạc (Idol) rồi"
"Kệ họ đi, kí chủ quan tâm làm cái gì"
Đúng lúc này, Tô Ánh Ngân khuôn mặt đánh phấn, đôi môi mỏng sơn đỏ, ăn mặc một bộ đồng phục dành cho cảnh sát, với cái huy hiệu được làm bằng đồng của tổ Bạch Ưng được đeo ở trên túi áo, đi giày cao gót, cô bước tới phòng khách nhìn lấy Chu Tiểu Minh mà thắc mắc hỏi: "Sao ngươi mồ hôi đầm đìa thế kia? Trông cứ như vừa mới gặp ma xong vậy?"
"Phụtttt"
Chu Tiểu Minh chưa kịp trả lời thì đã bị bộ đồ nội y màu vàng của Tô Ánh Ngân làm cho hết cả hồn.
Chết chết, mình quên tắt Hỏa Nhãn Kim Tinh đi rồi.... Mà cũng không ngờ là nó có thể nhìn xuyên thấu cả quần áo, kì này thì thơm bơ rồi, khặc khặc kiệt.
Chu Tiểu Minh không có trả lời chỉ cười cười đáp lại Tô Ánh Ngân mà thôi. Hai người họ rời khỏi căn biệt thự của Tô Ánh Ngân mà leo lên con siêu xe màu trắng khiến cho Chu Tiểu Minh càng ngày càng xoắn, hắn nghĩ bao giờ thì mình mới có được số tài sản như thế này đây.
Tô Ánh Ngân chở Chu Tiểu Minh đi tới chi nhánh số 4 của tổ Bạch Ưng thuộc thành phố Giang Nam này, trụ sở chính nằm ở thủ đô Bắc Kinh. Chi nhánh số 4 cũng là nơi làm việc của Tô Ánh Ngân và cô mới chỉ gia nhập vào chi nhánh số 4 này có 2 tháng mà thôi. Không biết là ở bên trong còn có bao nhiêu cao thủ võ giả nữa.
Chi nhánh số 4 của tổ Bạch Ưng này giống như là một cái trường đại học, thậm chí còn to lớn hơn nữa, có an ninh rất là nghiêm ngặt không phải là do Tô Ánh Ngân dễ thương thì Chu Tiểu Minh không có cửa mà đi vào bên trong chi nhánh số 4 này đâu.
Tô Ánh Ngân đậu xe tại bãi đậu xe xong thì dẫn Chu Tiểu Minh đi tới một cái địa phương làm cho hắn lại phải trừng mắt ra mà xoắn xít.
Tại sao có 1 cái công ty ở đây vậy cà?
Đi vào bên trong cái công ty đó, Chu Tiểu Minh liên tục đưa mắt nhìn xung quanh, hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ở nơi này. Đi vào bên trong thang máy, Tô Ánh Ngân bấm nút để lên tầng thứ 30 rồi đi tới một căn phòng làm việc của ai đó.
Két.
Tô Ánh Ngân mở cửa bước vào bên trong căn phòng, theo sau cô là Chu Tiểu Minh, cô nói: "Chú Thiên, cháu tới rồi nè"
Bên trong căn phòng này có một cái bàn làm việc, ở trên cái bàn là một đống giấy và có một cái đại hán tầm 48 - 49 tuổi đang ngồi trên ghế mà làm việc, đầu tóc y hệt hớt 3 phân đi, khuôn mặt có hai vết sẹo, một vết sẹo ngang qua sóng mũi, một vết sẹo chạy từ trên con mắt bên trái đi xuống theo đường thẳng, có râu quai nón, ăn mặc một bộ đồ cảnh sát rất giống với Tô Ánh Ngân, chỉ khác là bộ đồ đó dành cho nam cảnh sát cùng với chiếc huy hiệu được làm bằng kim cương của tổ Bạch Ưng, chứng tỏ ông khác bọt cỡ nào, ông tên Tô Bá Thiên là một cái giám sát tuyển Tân Binh cho tổ Bạch Ưng, cấp bậc của ông hiện tại là Thiếu Tá.
Khi Tô Bá Thiên nhìn thấy Tô Ánh Ngân thì lập tức dừng công việc lại, ông chạy tới ôm lấy cô rồi nói: "Tiểu nha đầu, sao cháu đi đâu mà để đồng đội của cháu trở về tới chi nhánh 1 mình hả? Ta tới nhà cháu thì mấy cái hầu gái nói cháu chưa có về nữa, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Được rồi, chú buôn cháu ra đi, để cháu kể cho mà nghe a"
Tô Ánh Ngân đẩy Tô Bá Thiên ra rồi kể toàn bộ mọi chuyện đêm hôm qua cho ông nghe. Khi nghe xong liền tức giận nói: "Tên đó dám bỏ cháu một mình ở lại khu dân cư nghèo nàn đó mà chạy về đây trước hay sao, ta nhất định phải trừng phạt hắn cho hả giận mới được!"
Tô Bá Thiên quay đầu sang Chu Tiểu Minh, ông đi tới bắt lấy tay của hắn rồi nói: "Cảm ơn vị tiểu cô nương..... vị tiểu huynh đệ này để cứu giúp cháu gái bé bỏng của ta a"
"Không có gì đâu ạ, giúp người đang gặp nạn là chuyện đương nhiên rồi ạ"
Tô Bá Thiên hỏi: "Thế cậu có cần gì không? Tiền bạc thì muốn bao nhiêu ta cũng cho cậu a"
Ông này đang chém gió với mình chăng?
Tô Ánh Ngân trả lời thay cho Chu Tiểu Minh: "Cậu ấy muốn gia nhập vào tổ Bạch Ưng của chúng ta đấy chú a"
Tô Bá Thiên ngạc nhiên nói: "Gia nhập vào tổ Bạch Ưng?... Thế năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu mới có 16 tuổi thôi ạ"
"Đẳng cấp võ giả hiện tại của cậu tới đâu rồi?"
"Dạ, là Ngoại Kình Võ Giả nhị phẩm ạ"
"Ùm, cũng chỉ tạm được thôi"
Tô Bá Thiên vuốt nhẹ râu rồi nói: "Ta biết cậu gia nhập vào tổ Bạch Ưng chỉ để kiếm tiền thôi có đúng không? Bài thi khảo sát của ta cũng có một chút khó khăn, cậu chắc chắn muốn thi"
"Không tệ"
"Ùm, ta nói trước nếu cậu thấy khó quá thì có thể từ bỏ, chờ cho bản thân mạnh lên rồi tới đây thi lại cũng được, ta đều ở đây chờ cậu hết"
"Cháu cảm ơn ông ạ"
"Uầy, ta còn trẻ lắm, sau này nếu chỉ có cậu và ta thì cứ gọi ta bằng chú Thiên được rồi a"
"Vâng ạ"
"Vậy chúng ta đi xuống tầng thứ 10 thôi, ta nghĩ cũng đã đến giờ thi rồi, không biết lần thi này có bao nhiêu hạt giống tốt đây nữa?"