Đến khi Nhan Khê dẫn bảo vệ đến nơi, thì chỉ kịp thấy tên đàn ông ngã lăn xuống cầu thang.
Nhan Khê ngạc nhiên, nhưng vẫn chỉ vào gã đàn ông đang nằm ngay lối vào thang máy tầng 2, cô hét lên: “Anh bảo vệ, người kia kìa.”
Hình như hắn ta bị thương khá nặng, giãy giụa mấy lần cũng không bò dậy được, nên đã bị bảo vệ bệnh viện bắt được.
Nhan Khê thở phào, cô ngẩng lên nhìn tầng 3, không biết anh hùng nào đã đánh được tên côn đồ này.
Cô ngước lên tìm kiếm, nhưng bệnh nhân ở tầng 2 với tầng 3 đã trốn hết rồi, nên giờ hành lang không một bóng người, chả hóng hớt được cái gì.
Khi Nhan Khê còn đang thắc mắc, thì một chàng trai đội mũ che kín đầu, cầm chiếc dao bổ dưa đi lướt qua cô. Người đó rất cao, lúc bước qua cô, cao hơn cô khoảng một cái đầu.
Chàng trai đi thẳng đến quầy lễ tân ở bên hông sảnh, một tay cầm chai nước đã đặt ở quầy, tay còn lại đưa con dao ra: “Xin hãy giao cho cảnh sát, cảm ơn.”
Nói xong, anh vừa uống nước vừa đi ra cổng bệnh viện. Anh thong dong như thể thứ anh đưa cho y tá, không phải con dao gây án, mà là tiền để mua nước uống.
Nhan Khê có chút ấn tượng với anh ấy. Lúc nãy Trần Bội Bội mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, vừa hay anh xếp hàng ngay phía sau.
Cơ mà cô không cố tình tăm tia người ta đâu, thực ra đến giờ cô cũng không biết mặt của anh, nhưng vì anh ấy cao quá, nên khi xếp hàng rất nổi bật.
Anh là người bắt được tên lưu manh đấy ư? Là cố tình hay vô tình đây?
“Tiểu Khê, sao rồi, bắt được kẻ xấu chưa?” Trần Bội Bội vẫn đang xách túi bánh bao mua ở cửa hàng tiện lợi.
“Bắt được rồi.” Nhan Khê chỉ lên tầng trên, bảo vệ đang trói tên đó lại, cả hai đi xuống sảnh, đợi lát nữa giao cho cảnh sát.
“Bắt được là tốt rồi, có ai bị thương không?” Trần Bội Bội lo lắng hỏi.
“Không ai bị thương cả, có người chặn hắn lại.” Nhan Khê trả lời.
“Ai đấy, giỏi vậy sao?”
“Kia là… Lâm Nguyên An á? Trần Bội Bội quay lại nhìn, chàng trai cao gầy đã đi ra cổng bệnh viện.
“Cậu biết à?” Giờ thì đến lượt Nhan Khê bất ngờ.
“Đàn anh của bọn mình đấy.”
“Anh ấy học cùng trường hả?” Nhan Khê ngạc nhiên hơn nữa.
“Lâm Nguyên An đang học thạc sĩ khoa vật lý của trường mình.”
“Anh ấy học đại học Thương Sơn ở Bắc Kinh, lúc lên thạc sĩ thì mới thi vào trường mình.”
“Bình thường anh ấy không đi học đâu, nghe nói một học kỳ, cũng chẳng đến trường được 3 lần, nên mới không có cảm giác tồn tại đó.” Trần Bội Bội giải thích.
“Thành tích của anh ấy đỉnh lắm, năm ngoái còn đăng bài nghiên cứu lên tạp chí khoa học quốc tế, đến lúc đấy tớ mới biết anh ấy.”
“Đợt đó tớ còn định đi phỏng vấn anh ấy, gọi mấy cuộc điện thoại mà anh ấy cũng không bắt máy, xong còn block tớ luôn.”
Trần Bội Bội nghĩ lại vẫn bực mình: “Cuối cùng chỉ có thể rút lui, đi phỏng vấn đàn anh khoa toán, cũng có bài nghiên cứu giành được giải thưởng.”
“Khoa toán thì sao, nghiên cứu không có giá trị bằng nghiên cứu của Lâm Nguyên An à?”
“Cái đấy thì không.”
“Thế cậu tiếc cái gì?”
“Phỏng vấn nhân vật nổi tiếng thì phải chụp ảnh, đàn anh khoa toán cũng có tài nhưng còn trẻ mà đã hói đầu rồi, ngoại hình kém Lâm Nguyên An vạn dặm.”
“Cậu nhìn tớ làm gì, không phải tớ suy nghĩ nông cạn đâu, mà hiện nay đa số mọi người đều như vậy.” Trần Bội Bội là sinh viên khoa báo chí, nên cô ấy rất nhạy cảm về vấn đề này.
“Trần Bội Bội, trước khi tóc tớ dài ra, cậu không được phép nhắc đến hai từ hói đầu trước mặt tớ, biết không hả!” Nhan Khê chống nạnh đe dọa cô nàng.
“Xì. Tớ xin lỗi, xin lỗi. Tớ không nhắc nữa, ha ha ha. Bọn mình ăn thôi, bánh bao nguội hết rồi.” Bây giờ Trần Bội Bội mới nhớ ra hộp bánh bao trong tay mình, cô cầm một cái đưa cho Nhan Khê.
Nhan Khê vừa cắn một miếng bánh, thì ngoài cổng đã vang lên tiếng xe cảnh sát, sau ấy vài người mặc cảnh phục đi vào, tiếp nhận tên đàn ông đã bị bảo vệ trói lại, áp giải ra ngoài, rồi mới quay lại quầy lễ tân để lấy con dao.
“Ai là người bắt được tội phạm?” Nhan Khê nghe cảnh sát hỏi y tá.
“Một cậu thanh niên rất cao, không biết tên là gì nhưng rất đẹp trai, cậu ấy để dao ở đây rồi đi luôn.”
Cô y tá sáng mắt lên, giọng phấn khích: “Cậu ấy cố tình đi vào để bắt tội phạm, trước khi đi lên còn đặt chai nước ở chỗ bọn tôi, nói là để nhờ.”
“Lúc đầu tôi không biết cậu ấy định làm gì, nhưng lát sau cậu ấy cầm con dao xuống đổi lấy chai nước, nói chúng tôi đưa nó cho cảnh sát, sau đó tôi mới biết cậu ấy đã cứu mọi người.”
“Đúng đúng đúng!” Y tá khác gật đầu lia lịa, khuôn mặt cũng phấn khích y như vậy.
“Cậu ấy đâu rồi?” Cảnh sát hỏi.
“Đi rồi, cậu ấy để dao lại rồi đi luôn.” Cô y tá trả lời.
“Xong việc rồi phất áo đi luôn, đã thế còn đẹp trai.” Cảnh sát khen ngợi.