“Đúng đúng đúng!” Y tá kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.
Cố tình đến để ngăn cản tên kia ư? Nhưng sao anh lại biết trong bệnh viện có côn đồ?
Nhan Khê thắc mắc rồi mới nhớ ra, có lẽ lúc cô đứng ngoài cửa hàng tiện lợi nói chuyện với Trần Bội Bội, thì anh đã nghe được.
Lúc đấy anh xếp hàng ngay sau Trần Bội Bội, nên lúc đó anh vẫn ở cửa hàng.
Nghĩ lại mới thấy anh rất đẹp trai.
“Có nên qua nói cho cảnh sát biết người đó là Lâm Nguyên An không nhỉ?” Trần Bội Bội thì thầm hỏi Nhan Khê.
“Thôi đừng nói.”
Nhan Khê lắc đầu: “Anh ấy đi luôn mà không đợi cảnh sát đến, chắc chắn là không muốn họ biết rồi, chúng ta không quen anh ấy nên thôi đi.”
“Cũng đúng.”
Sau đó, cảnh sát hỏi thêm Nhan Khê mấy câu nữa, chủ yếu là hỏi cô vì sao lại phát hiện ra được. Cô chỉ nói mình vô tình nhìn thấy con dao, giấu trong tay áo của người đàn ông trung niên kia, cô còn thấy hắn cứ bám theo một em bé mãi, nên thấy bất an, vội vàng chạy đi tìm bảo vệ ngay.
Cảnh sát khen Nhan Khê rồi cả đội rời đi.
“Haizz!” Khi quay về phòng bệnh ở tầng 6, Nhan Khê than lên sầu khổ.
“Sao đấy?” Trần Bội Bội hỏi.
“Đáng lẽ tớ phải hỏi cảnh sát, đã bắt được tên tài xế đâm tớ xong bỏ chạy chưa?” Nhan Khê ảo não.
“Trường mình không cùng khu với bệnh viện, nên chưa chắc cảnh sát đã biết đâu.” Trần Bội Bội trả lời.
“Cũng đúng nhỉ. Thôi được rồi, bọn mình đi mua điện thoại đi.” Nhan Khê định thay quần áo, nhưng khi lấy ra, chúng đã rách tả tơi hết rồi. Nhất là phần eo bị rách đến 20cm. Đây đâu còn là quần áo, dùng làm dẻ lau, cô cũng chê.
“Trời, đây là bộ đồ cậu mặc lúc bị tông á hả?” Trần Bội Bội không chứng kiến cảnh bạn mình bị tai nạn, thấy cô vẫn ổn, thì tưởng tai nạn không nghiêm trọng lắm.
Giờ thấy bộ quần áo rách tả của bạn thì cô nàng mới sửng sốt.
“Trên người cậu nhiều vết thương lắm đúng không?” Trần Bội Bội vươn tay kéo áo bệnh nhân của Nhan Khê lên.
“Đừng đừng, đau.”
Nhan Khê vội vàng cản Trần Bội Bội vén quần áo mình ra: “Tớ không bị thượng nặng đâu, chỉ bị trầy da thôi.”
Sau khi tỉnh lại thì Nhan Khê chỉ bị đau đầu, chứ không có vấn đề gì hết, hệ thống đã chữa trị vết thương cho cô rồi.
“Thôi vậy, mặc đồ bệnh nhân thôi, ngày mai cậu mang quần áo cho tớ nhé.” Nhan Khê quyết định không thay quần áo nữa.
“Sao rắc rối thế, lát đi mua điện thoại thì mua quần áo luôn.” Trần Bội Bội trả lời.
“Cậu nghĩ tớ còn tiền mua quần áo hả?” Nhan Khê đau khổ.
“Tớ tặng cậu.” Bội Bội nói.
“Bọn mình đã nói rõ với nhau, là cậu không được tặng quà cho tớ, khi tớ không tặng cậu được cái gì rồi mà.” Nhan Khê nhắc nhở.
Vì Trần Cảnh Triều, nên cô đã rất rạch ròi với Trần Bội Bội về vấn đề này.
“Ok ok ok, mai tớ mang đồ qua cho cậu. Đi nào, đi mua điện thoại trước đã.” Hai cô gái tay trong tay rời khỏi bệnh viện, đi đến trung tâm thương mại ở gần đấy.
Sau khi cân đo đong đếm, thì cô đã mua được chiếc điện thoại rẻ nhất của hãng N.
Điện thoại giá 520 tệ, hơn dự trù của Nhan Khê 20 tệ.
Vừa mua máy xong, thì Trần Cảnh Triều đã gọi đến nói sẽ qua đón em gái về nhà.
Sự việc trong bệnh viện đã được lan truyền, nên Trần Cảnh Triều là người biết tin đầu tiên.
Mười mấy phút sau, anh ta dừng xe trước cửa trung tâm thương mại.
“Tiểu Khê cũng lên đi, đưa cậu về bệnh viện trước. Trung tâm thương mại gần bệnh viện nhưng đi bộ cũng mất mười mấy phút.”
Trần Cảnh Triều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Khê.
Cô rất tự giác: “Không được rồi, tớ muốn đi thêm lúc nữa, muộn mới về cơ.”
“Thế cũng được.” Trần Bội Bội gật đầu, kéo cửa kính lên để ngăn điều hòa lan ra ngoài.
“Lần nào gặp cô, cũng chẳng có chuyện gì tử tế.” Khi đi qua Nhan Khê, Trần Cảnh Triều nói ra một câu.
Lần nào gặp cũng có chuyện, tức là mình xui lắm hả?
Nhan Khê sững sờ, mãi sau cô mới hỏi hệ thống: “Hệ thống, tôi bắt đầu xui xẻo từ khi nào thế?”
“Chỉ số may mắn của cô đã giảm đi đáng kể từ nửa năm trước.” Hệ thống trả lời.
“Thế… Vận xui cũng sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh à?”
“Chỉ số may mắn là một bài toán phức tạp.”
“Ngoài chỉ số mà cô có từ khi sinh ra, thì nó cũng căn cứ vào hành vi, đạo đức và học thức của cô, thậm chí nó thay đổi vì hoàn cảnh xã hội. Vậy nên khó mà xác định được, vận xui có ảnh hưởng đến mọi người xung quanh hay không.”
“Hôm nay Bội Bội gặp phải chuyện này là vì tôi à?”
“Chỉ số may mắn của cô là âm 99 nên rất dễ gặp nguy hiểm, trong khi Trần Bội Bội lại phải đến bệnh viện vì cô.”
“Nếu không đến thăm cô, thì chắc bây giờ cô ấy vẫn đang ở ngoại thành. Tôi chỉ có thể nói rằng việc cô làm, sẽ ảnh hưởng đến chỉ số may mắn của cô ấy trong giai đoạn này.” Hệ thống đáp.