“Thế nào, anh là thiên tài đúng không. Sau đó anh lại công bố chuyện này trên website, không ngờ mọi người ủng rất nhiệt tình, người ta đặt trước chủ đề quan tài cả một tuần, ai cũng nói muốn đến gặp em.”
Cô câm nín. Cô có phải quái trong game đâu mà đến càn quét chứ.
“Anh muốn em tiếp tục nguyền rủa hả? Nhưng… Không phải lần nào cũng chuẩn. Phải vô tình gặp được người chơi xui xẻo thì mới được.”
“ y da, không cần chuẩn, mọi người đến chơi vui thôi, em tùy ý nói gì cũng được.”
“Như kiểu đi vệ sinh mang không giấy, ăn mì không có gói gia vị, nếu anh không đẹp trai thì ra ngoài sẽ bị ăn đòn, linh tinh.”
Phó Thường Du rất hiểu tâm lý khách hàng: “Thật ra anh vẫn có thể tìm người khác đóng NPC được, nhưng em là người tạo ra nó, nên anh vẫn muốn em làm. Sao nào, anh Phó của em trọng nghĩa quá còn gì.”
“Nhưng mà…” Nhan Khê cân nhắc đến chỉ số may mắn âm 99 của mình, cô do dự vì thấy mình vẫn có nguy cơ bị đánh, dù chỉ đóng NPC trong cửa ải này thôi.
“Tiền lương gấp đôi.” Phó Thường Du ra đòn sát thủ.
“Vậy em làm.” Nhan Khê đồng ý không chút do dự. Mặc kệ 99 điểm hay âm 99 điểm đi, có tiền là được.
Sinh viên rất thích mấy trò chơi kích thích, Phó Thường Du lại biết cách nắm bắt tâm lý người chơi, anh ấy yêu cầu người chơi phải vượt qua các cửa ải trong 1 tiếng đồng hồ, thì mới gặp được nữ quỷ áo đỏ. Trong một đêm, nữ quỷ áo đỏ đã trở thành thần nhãn của phó bản này.
Trở thành mục tiêu mà các đại thần mật thất phải đạt được.
Vậy nên, nhờ sự tuyên truyền tích cực của Phó Thường Du, tiệm mật thất nhỏ gần trường đại học đã nổi tiếng khắp thành phố, không những vậy còn thu hút các đại thần ở Tấn Giang.
Phó Thường Du vẫn ung dung khi thấy hội cao thủ đến chơi, vì anh ấy đã gọi Nhan Khê đến từ lâu. Nhan Khê nằm đợi trong quan tài chán quá nên bắt đầu tính chỉ số công đức của mình. Dạo này, cô đã kiếm được rất nhiều điểm công đức, phải gần 100 điểm rồi.
[Ký chủ: Nhan Khê. Tuổi: 21.]
[Giới tính: Nữ.]
[Chỉ số may mắn: - 99.]
[Chỉ số công đức: 98.]
[Tiền quẻ: 0.]
Sau một khoảng thời gian thích ứng, Nhan Khê nhận ra rất dễ kiếm điểm công đức, nhưng kiếm tiền thì khó hơn. Ví dụ như khi cô làm việc trong tiệm bánh, chỉ trong một buổi chiều mà cô gặp được mấy người bị rơi điện thoại làm vỡ màn hình, hay những cô gái đi guốc thì bị trật gót.
Những lúc như thế thì cô chỉ cần để ý và nhắc khách hàng cất điện thoại, khi người ta sắp trật chân thì cô sẽ đỡ, thế là kiếm được 10 điểm công đức nhẹ nhàng. Cũng may, tiền quẻ chỉ có 10 tệ, nếu là 100, 1000 tệ thì cô phải tức chết mất. Nếu tiền quẻ cao như thế thì cô không cần tìm việc, mở luôn sạp bói dưới chân cầu là được rồi.
“Lạch cạch.” Tiếng lắc quẻ vang lên, sau khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, kết quả xem bói đã hiện ra trước mắt Nhan Khê.
[Trầm Trì, 21 tuổi, ăn tối sẽ bị hóc xương cá.]
Trùng hợp thế cơ à? Có người chơi bị xui xẻo thật? Nhan Khê cũng bất ngờ, cô đã nghĩ lát nữa có người mở quan tài thì cô sẽ nói người ta: Đi vệ sinh không mang theo giấy rồi.
“Phó bản được phá chỉ trong 45 phút, ai ra mở nắp quan tài đây?” Có người nói chuyện bên ngoài quan tài.
“Đến đây, ai muốn nhận lời nguyền của nữ quỷ áo đỏ nào?” Thật ra mọi người đến đây để vượt ải thôi, chứ chẳng quan tâm đến lời nguyền rủa.
“Để tôi mở, giày tôi rẻ lắm, giẫm phải phân chó thì tôi bỏ nó luôn.” Trong tiếng cười, có người bước lên để mở quan tài.
Vì đã chuẩn bị tâm lý, nên chẳng ai sợ nữ quỷ áo đỏ trong quan tài hết, mọi người còn rất hào hứng đợi nữ quỷ cất lời.
Nhan Khê bỗng có cảm giác đóng NPC này làm cô bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng đã làm thì phải làm cho trót.
Cô ngồi trong quan tài, nhìn cậu ta hỏi hỏi: “Cậu tên gì?”