“Giẫm phải phân chó thật kìa!”
“Lời nguyền của nữ quỷ áo đỏ linh nghiệm rồi?”
“Thật là lợi hại.”
Ba người khác đang định rời đi, nhưng khi thấy Cố Tây Châu giẫm phải cứt chó thật, thì lại không đi nữa mà đứng bên cạnh hóng hớt.
Đến chính bản thân Cố Tây Châu còn nghi ngờ, anh ấy nhìn Lâm Nguyên An: “Nữ quỷ áo đỏ kia không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Nguyên An nhíu mày như đang cố nhớ lại, cuối cùng anh vẫn lắc đầu: “Không có vấn đề gì hết.”
“Gặp quỷ rồi!” Mặt Cố Tây Châu tái mét lại.
“Anh này, tôi có giấy vệ sinh đấy, anh muốn lau đi không?” Người chủ cầm giấy hốt phân đưa cho Cố Tây Châu.
“Không cần.” Anh ấy không muốn đứng ngoài đường lau phân chó đâu.
Cố Tây Châu rảo bước ra sân cỏ, lau mạnh chiếc giày dính phân vào cỏ, cố gắng tặng quà cho từng cọng cỏ một. Nếu đây không phải bản giới hạn thì anh ấy đã cởi ra ném phăng nó đi rồi.
“Thật đen đủi.” Anh ấy càng nghĩ càng thấy hôm nay có vấn đề, phân chó xuất hiện quá mức kì quáo, chắc chắn có người đã nguyền rủa anh ta.
Cố Tây Châu ngẫm nghĩ rồi lôi điện thoại ra, ấn vào nhóm chat nào đó, tag tên một người trong nhóm.
[Hải Vương: Này Ô Vương, có phải anh ở sau lưng nguyền rủa tôi đúng không?]
[Ô Vương: chuyện gì vậy?]
[Lâm Nguyên An: Anh ta vừa giẫm phải phân chó.]
Lâm Nguyên An vừa nhắn xong, nhóm chat còn đang yên lặng, bỗng xuất hiện cả đống biểu cảm cười ha hả, đủ mọi thể loại, muốn cái nào có cái đó.
Đến khi mọi người cười đủ rồi, thì Ô Vương mới lên tiếng: [Sao tôi chỉ nguyền rủa cho anh giẫm phải cứt chó thôi được. Nếu là tôi, thì sẽ nguyền rủa anh bị liệt dương. Lần sau bị liệt dương thì hẵng réo tên tôi nhé. Ha ha ha ha ha ha …]
Quá tổn thương, giờ mà Cố Tây Châu còn gọi Ô Vương thêm lần nữa, thì chẳng khác nào anh ấy bị liệt dương thật.
Trong nhóm lại xuất hiện cả một đống câu chế giễu, Cố Tây Châu tức đến suýt thì đập điện thoại.
“Lâm Nguyên An, sao cậu dám nói nhăng nói cuội trong nhóm?” Anh ấy nghiêng mặt trừng mắt với người nào đó.
“Cậu rất để ý chuyện này à?” Chàng trai đội mũ nhướng mày, cảm thấy khá bất ngờ về lời chất vấn của Cố Tây Châu.
“Thật vô nghĩa. Đâu ai thích bị vạch trần chuyện xấu hổ cơ chứ.”
“Thế sao cậu lại gọi Ô vương?” Lâm Nguyên An hỏi.
“Cậu tưởng tôi muốn thế hả, tại cậu ta block tôi rồi.”
Lâm Nguyên An “Ồ” lên, thì ra là vậy.
Nhan Khê sung sướng khi kiếm được kha khá tiền, cô chủ động mời Trần Bội Bội đi ăn thịt nướng.
Trần Bội Bội nói cô khổ tận cam lai, giờ cũng đổi vận rồi.
May mắn âm 99 đổi vận cái gì chứ, nhưng tiền tài thì nhiều hơn thật.
Mấy hôm sau, cô bỗng nhận được cuộc gọi của Phó Thường Du, anh ấy muốn mời cô làm NPC cố định.
“Anh định để em tiếp tục đóng vai nữ quỷ áo đỏ à? Lý do?” Cô chỉ là nhân viên tạm thời thôi mà? Sao giống như cướp cơm của anh Tường vậy nhỉ?
“Lần trước, lúc ra khỏi quan tài em có nói cái gì không?” Phó Thường Du hỏi.
“Không nói gì ạ.” Nhan Khê làm việc cực kì chuyên nghiệp.
“Em nghĩ lại xem, em có nguyền rủa người chơi không?”
“Không, sao em lại nguyền rủa người ta?” Nhan Khê chột dạ.
“Không cần lo lắng, anh không có ý trách móc em, hôm đó em có nói với người chơi rằng họ sắp dẫm phải phân chó đúng không?” Quản lý hỏi.
“À có. Nhưng đó là xem bói không phải nguyền rủa.”
“Thế em có biết kết quả không? Cậu ta chơi xong đi ra ngoài giẫm phải phân chó thật đó.”
“Ha ha ha, em nói xem, trùng hợp thật đấy, làm anh cười muốn chết.”
Phó Thường Du cười một lúc thì mới nói tiếp: “Sau đó, nhóm ấy kể lại cho bạn học nghe, nói chúng ta có nữ quỷ áo đỏ biết nguyền rủa, rất sáng tạo. Mấy hôm nay họ đến chơi xong toàn hỏi sao lại không gặp nữ quỷ áo đỏ. Anh nghĩ rồi, đây là cơ hội làm ăn.”
“Nên đã nhanh trí nói với họ, em là nhân vật đặc biệt. Chỉ khi nào vượt qua các cửa ải trong vòng 1 tiếng đồng hồ, thì mới được gặp nữ quỷ áo đỏ và kích hoạt năng lực nguyền rủa.”