Hai chiếc xe đạp, một nam một nữ, nam sinh thanh tú, nữ sinh đáng yêu, hai người liền như vậy dắt xe chậm rãi hướng ra phía ngoài, đám người tự nhiên tách ra hai bên , vì bọn họ tự nhiên tìm ra một thứ gì đó gọi là chân lý .
Mỗi người, bất luận nam nữ già trẻ, trong lòng đều có một loại hâm mộ anh hùng, tuy rằng bọn họ ở một bên nhìn xem náo nhiệt, nhưng không thể phủ nhận bọn họ trong đáy lòng luôn luôn có một tia xúc động đối với việc hành hiệp trượng nghĩa .
"Bạch"
"Bạch Bạch"
"Bạch Bạch Bạch"
Không biết là ai vỗ tay trước, như là một giọt nước rớt vào chảo dầu nóng, tức khắc sôi trào lên , mỗi người đều ra sức vỗ tay , như kiểu thay trời kính chào vị anh hùng kia vậy.
Vương Tiểu Cương ở trông đám đông cảm thấy thập phần xấu hổ, song lại hưng phấn phi thường, như là phát hiện một bí mật lớn kinh thiên động địa , cũng cùng với mấy tên đồng học xa lạ đồng loạt mà vỗ tay , nhìn Tô Khắc bằng ánh mắt mang theo đầy sự cuồng nhiệt.
Không biết 3 cái tên côn đồ kia đã chuồn đi từ lúc nào nhưng xung quanh cũng méo ai thèm quan tâm , bọn họ trong mắt chỉ có Tô Khắc, cái này gầy yếu hay mắc cỡ nam sinh ở giữa tràng vỗ tay , lại lần nữa đỏ mặt.
Tô Khắc cúi đầu, Vệ Lan cũng cúi đầu, hai người chậm rãi dắt xe đạp, đi rất chậm.
Vệ Lan thân cao cũng liền 1m6 , một đầu tóc ngắn mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương một chút dấu vết nước mắt , chẳng qua trên mặt kinh hoảng đã rút đi, nhiều một tia yên tâm , mà nữ sinh này khóc thoạt nhìn sẽ phi thường đáng yêu, mà nàng chính là tiêu chuẩn của một tên hay khóc nhè .
Tuy rằng không có nằm trong danh sách hoa khôi của trường, nhưng là bằng cách cười lên hai cái lúm đồng tiền, Vệ Lan phía sau vẫn như cũ có rất nhiều người theo đuổi, chẳng qua danh nghĩa là uỷ viên học tập ,nàng vẫn luôn lấy việc học làm trọng , đem ái mộ các thứ toàn bộ cự tuyệt..
Tô Khắc chưa bao giờ gần gái nay còn được đi chung căn bản là không có chút nào kinh nghiệm, cảm giác không khí có chút nặng nề, lại không biết như thế nào mở miệng, thậm chí cũng không biết Vệ Lan nhà đang ở nơi nào , chỉ có thể vùi đầu đi tới phía trước .
- Cảm ơn ngươi ! ( Vệ Lan )
Vệ Lan thanh âm mềm nhẹ như gió, nghe tới khiến cho người thoải mái.
- Không có gì ! ( Tô Khắc )
Tô Khắc thanh âm đồng dạng nhu hòa.
-Bọn họ đều là lưu manh trong lưu manh, ta sợ bọn họ về sau sẽ tìm đến ngươi gây chuyện ! ( Vệ Lan )
Vệ Lan lo lắng cũng không phải không có lý do, mấy tên côn đồ coi trọng nhất chính là mặt mũi, lần này Tô Khắc giáo huấn bọn hắn , rất có thể nhận lấy sự trả thù.
- Không có việc gì, cho xin chúng nó cái tuổi , bọn hắn còn non lắm :v ( Tô Khắc )
Nói xong Tô Khắc mới bụp miệng , thế éo nào hắn lại đi nói giống với mấy cái thằng trẩu cầm yasuo vào phá rank ( Nguyên văn không một chút chính sửa )
- Ha ha , thật không biết ngươi còn có điểm hài hước ! ( Vệ Lan )
Tô Khắc ở lớp không giỏi giao tiếp , trầm mặc ít lời, như là nước ốc nhạt nhẽo, nghe được hắn nói như vậy, Vệ Lan nhịn không được liền nở nụ cười, hai cái lúm đồng tiền lập tức hiển lộ ra tới.
- Ta còn tưởng rằng ta phi thường hài hước đâu, mới là có chút thôi á ! (Tô Khắc )
Tô Khắc hiện tại bình tĩnh trở lại, phát hiện cùng nữ hài tử nói chuyện cũng không có gì đáng ngại, trên má rốt cuộc không hề mang theo đỏ ửng, bình thường rất nhiều.
-Đm , bỏ đi mà làm người ( Vệ Lan )
Vệ Lan nghiêng nghiêng đầu, nhìn bên người Tô Khắc, từ góc này nhìn lại Tô Khắc gò má rất là thanh tú, làn da trắng vãi l-n , cái mũi rất cao, đôi mắt rất sáng, xác thật có điểm tiểu bạch kiểm bộ dáng, bất quá hắn như vậy quá soái éo hiểu vì cái gì trước kia mình không có phát hiện đâu.
Nhìn Tô Khắc cười cười, cũng không có trả lời, Vệ Lan đem điều trong lòng nói ra :
- Lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, ta thật sự hy vọng có người có thể cứu ta, nhưng mà ta nói thật không nghĩ tới lại là ngươi ! ( Vệ Lan )
- Phải không đó ? Hay là ngươi đang ảo tưởng cái tên đến cứu ngươi nhất định là cái cái thế anh hùng, hắn sẽ ăn mặc một bộ lam sắc lãng khách, tay cầm một thanh katana đột nhiên xuất hiện ở ngươi trước mặt ? (Tô Khắc )
(Nguyên văn : không phải ngươi tưởng người xuất hiện cứu người là một vị cái thế anh hùng mặc kim giáp thánh y , chân đạp đám mây 7 màu)
Tô Khắc phát hiện chính mình nói chuyện càng ngày càng trôi chảy, giống như đánh nhau xong một trận, liền chính mình ngôn ngữ năng lực đều có tăng lên.
- Ứ ...Chán ghét ! ( Vệ Lan )
Vệ Lan biết Tô Khắc nói chính là 《 đấng trong truyền thuyết 》 , không chịu được ứ lên một tiếng, nghĩ đến đây không khỏi gương mặt đỏ bừng, hình như có giận dỗi trừng mắt liếc Tô Khắc một cái.
(Nguyên văn: Vệ Lan biết Tô Khắc nói chính là trong bộ phim《 Đại Thánh Đón Dâu 》mà lời thoại này là của Tử Hà tiên tử nói với đại thành , chỉ bất quá đoạn cuối hắn có thay đổi vài chữ , nghĩ đến đây không khỏi gương mặt đỏ bừng, hình như có giận dỗi trừng mắt liếc Tô Khắc một cái. )
Bất quá không lâu Vệ Lan lại tiếp theo mở miệng
-Tuy rằng cứu ta người, hắn không có tường gió , hasagi các thư nhưng chính là hắn ở trong lòng ta vẫn như cũ là một anh hùng cái thế ! ( Vệ Lan )
(Nguyên văn : Tuy rằng người cứu ta không có kim giáp thánh y hay thất sắc đám mây nhưng hắn chính là trong lòng ta như cũ là một anh hùng cái thế )
( Vãi cả quả thính to vler )
Nói xong lúc sau, Vệ Lan mặt càng đỏ hơn.
Bị người thả thính, lại còn khen là cái thế anh hùng, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo , da mặt mỏng Tô Khắc thật sự không biết như thế nào nói tiếp, chỉ cười cười nói :
- Con mắt ngươi nhìn người cũng không tồi đấy ! ( Tô Khắc )
Nói xong một lúc sau, hai người cùng liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.
Đi tầm 3 phút sau, hoàng hôn chậm rãi kéo xuống phía Tây , đem hai người cái bóng kéo rất dài, nghĩ đến trong nhà tiểu siêu thị còn bao việc , lúc này Tô Khắc rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi :
- Vệ Lan, nhà ngươi còn có xa lắm ? Có phải hay không sắp tới rồi ! ( Tô Khắc )
- Wtf ? Bên này không phải hướng về nhà ngươi sao ? ( Vệ Lan )
Vệ Lan rất là ngoài ý muốn, mở to hai mắt nhìn.
-Ách cmn ! Không phải ta bảo muốn đưa ngươi về nhà sao! Chẳng lẽ nhà ngươi không ở đây à ? ( Tô Khắc )
Xem Vệ Lan biểu hiện qua nét mặt , Tô Khắc ý thức được chính mình khả năng đi lầm đường.
- Ơ ..ơ thì ta là đi theo ngươi đi, ta còn tưởng rằng đi về nhà ngươi đâu này ! ( Vệ Lan )
Vệ Lan rất là vô tội nhìn Tô Khắc, xác thật lúc ấy hai người dắt xe từ đám đông đi ra , liền là đi theo đường về nhà Tô Khắc luôn , lúc ấy hắn quá ngại cho nên cũng chả để ý.
Tô Khắc buồn bực, Vệ Lan cũng buồn theo , hai người đi nửa ngày uổng cả sức !
- Nhà ngươi ở đâu trong cái tiểu khu này ? Ta hiện tại đưa ngươi về nhà ! (Tô Khắc )
Tô Khắc căng da đầu hỏi, về nhà muộn một chút không có việc gì, rốt cuộc ai bảo hắn ngay từ đầu liền nói muốn đưa Vệ Lan về nhà.
- Phong Trạch Gia Viên ! Ngay ở đường Bắc Thần bên kia !(Vệ Lan )
Vệ Lan biết đi nhầm đường cũng rất là bất đắc dĩ, bĩu môi nói.
- Phong Trạch Gia Viên ? Nhà ta tiểu khu cũng cạnh đó, là Nhật Quang tiểu khu ! (Tô Khắc )
Tô Khắc ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới hai người như vậy gần nhà , này hai cái tiểu khu liền kề cùng nhau, cái này không những có thể đưa Vệ Lan về nhà, chính mình cũng không cần lo lắng sẽ về nhà muộn.
- Phải không? Nhà ngươi là ánh mặt trời tiểu khu a, chúng ta đây hai cái cũng coi như là hàng xóm nhỉ ! (Vệ Lan) Vệ Lan không thể tin được , bất quá trong ánh mắt vui sướng không thể nào tả siết. (Vệ Lan )
- Ok ,vậy chúng ta đạp xe về nhà đi !( Tô Khắc )
Tô Khắc đem xe đạp cưỡi lên , hướng về phía Vệ Lan vẫy vẫy tay, dưới ánh hoàng hôn , hai người rốt cuộc đi ở về nhà trên đường.
- Được rồi , đã tới nơi a ! (Vệ Lan)
Vệ Lan dừng xe, cười đối Tô Khắc nói.
-Á à , Phong Trạch Gia Viên, sáu tầng cơ à , thế số nhà bao nhiêu với cả ngươi ở tầng mấy vậy ? ( Tô Khắc )
Tô Khắc ngẩng đầu nhìn trước mắt khu dân cư hỏi.
- Số 302, nhà ta ở lầu ba ! (Vệ Lan )
Vệ Lan không có chút nào do dự liền nói cho hắn, trong lòng nàng Tô Khắc đã trở thành người mình có thể luôn luôn tin tưởng, thậm chí đã sinh ra không ít hảo cảm.
- Ok , ta nhớ kỹ, hôm nay xem như Nhận Môn ( Biết nhà ,biết cửa ) ! ( Tô Khắc )
Tô Khắc đối với Vệ Lan phất phất tay, đạp xe rời đi, Vệ Lan chờ đến nhìn không thấy bóng dáng của hắn lúc sau, lúc này mới lẩm bẩm móc ra chìa khóa :
- Ngu ngốc, đang đâu nói bừa, liền nhận môn cũng không biết có ý tứ gì ! (Vệ Lan )
Nhận Môn: theo phong tục địa phương ở đây , nam nữ yêu nhau muốn đi đến kết hôn yêu cầu trải qua ba bước, phân biệt là : Nhận môn , Đính hôn và Kết hôn. Hiển nhiên Tô Khắc cũng không biết điều này , nhưng Vệ Lan lại rất rõ ràng, bằng không này tiểu cô nương như thế nào nghe xong lúc sau liền mặt đỏ bừng bừng ?