Chương 8: Thiên Ấn! Ta muốn tu tiên!

- Ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không thể cử động, nếu không muốn chết lập tức dừng tay.

Lâm Hi từ bỏ giãy dụa, đúng hơn là không thể, chỉ có thể dùng giọng nói âm trầm kèm theo sát khí không thể che giấu.

- Ha ha...

Lý Tiểu Phàm nhìn Lâm Hi bằng ánh mắt chế nhạo, từ tốn nói:

- Nói thật, ta cũng phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, tình thế của ta hiện tại rất nguy hiểm nha. Ngươi coi ta là một món đồ chơi, ta cũng vậy thôi!

- Chậc chậc, tiểu Phàm ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc, dù sao ngươi cũng vừa cùng người ta ứ ừ mà!

Lão Quách xem kịch đã nhận ra Lý Tiểu Phàm động tác, cảm thán nói.

- Ta cũng không muốn, nhưng thế giới này ép ta phải làm vậy.

Lý Tiểu Phàm khẽ co tay kéo một đoàn bạch quang từ đỉnh đầu Lâm Hi, lập tức cả người Lâm Hi xụi lơ ngã xuống.

Bạch quang trong tay Lý Tiểu Phàm điên cuồng chuyển động, chỉ mất thời gian ba hô hấp vậy mà biến thành hình dáng của Lâm Hi.

Tại thời khắc Lý Tiểu Phàm rút tay, Lâm Hi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tầm nhìn đột nhiên tối lại, tiếp đến khi thanh tỉnh liền phát hiện thân thể đang nằm dưới đất như một cái xác không hồn thì vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành hoảng sợ, nhìn đến thân thể bản thân trong trạng thái hiện tại mặt cắt không còn giọt máu khiến khuôn mặt đã trắng nhợt lại càng tái đi.

Nàng khó khăn mở miệng, không thể che giấu được hỗn loạn trong lòng:

- Không thể nào, ta còn chưa phải tu sĩ Trúc cơ kỳ, làm sao có thể tồn tại dưới trạng thái linh hồn được, ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?

- Một chút thủ đoạn nhỏ thôi!

Lý Tiểu Phàm kích động nói:

- Ngươi vốn không hiểu, thế giới quan của ta vốn không nên xuất hiện lực lượng siêu phàm như vậy nên ngươi không hiểu được sự khát vọng của ta đối với nó. Ngươi biết khi sở hữu năng lực này ta đã kích động như thế nào không, cảm giác đó còn sung sướng hơn làm tình gấp trăm lần, không, thứ thấp kém kia căn bẳn không thể so sánh. Chính vì thế ta không muốn chết, ta muốn mạnh lên. Nhưng các ngươi lại không cho ta cơ hội đó, nếu đã cản đường ta, vậy thì đi chết đi!

- Ha ha, ta biết ngay mà tiểu Phàm, ngươi rất sung sướng đúng không? Được hệ thống chọn trúng chính là phúc phận của ngươi, hãy cảm thấy biết ơn đi!

Lão Quách cười lên ha hả bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.

Dù sao để được tiểu tử này khen một câu cũng không lỗ.

Lão Quách nói:

- Phản diện chết vì nói nhiều, thời gian có hạn, nhanh xong việc đi!

- Được rồi!

Lý Tiểu Phàm gật đầu, hai mắt hơi nhắm lại rồi trừng lớn, đồng lực trong nháy mắt bạo phát khiến Lâm Hi cảm thấy run rẩy, lúc này hắn mới từ tốn nói:

- Ghi nhớ những điều này vào nơi sâu nhất trong linh hồn của ngươi!

Lâm Hi chỉ cảm thấy đầu "Ong" một tiếng, hai mắt đột nhiên trở thành mờ mịt không tiêu cự, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh, khẽ lắc đầu xua đi cơn choáng, thần thái mê man biến mất dần, đến khi nhận ra chuyện đang xảy ra với bản thân liền thất thanh hét lên, vẻ mặt hoảng loạn điên cuồng la hét:

- Ngươi đang làm gì... Không thể nào... Cứu... Mau cứu ta!

Ánh mắt của nàng nhìn về ngoài cửa, hy vọng tiếng hét của mình có thể gọi đến tỷ muội còn ở bên ngoài, đây cơ hồ chính là đường sống suy nhất Lâm Hi có thể nghĩ ra.

- Sau này ta chính là chủ nhân của ngươi, mọi mệnh lệnh của ta ngươi đều phải tuân theo một cách tuyệt đối!

Lý Tiểu Phàm cũng không sợ Lâm Hi náo ra cái gì, âm thanh từ tốn không dao động, ngay khi hắn rút linh hồn của nàng ra khỏi thân thể đã phong cấm linh hồn của nàng với xung quanh, hiện tại chỉ sợ cho dù Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nàng.

Oanh! Câu nói vừa rứt, Lâm Hi chỉ cảm thấy thân thể giống như nổ mạnh một cái, ánh mắt dại đi, ngơ ngác đứng hình tại chỗ, lần này phải mất đến ba hô hấp Lâm Hi mới có thể hồi phục, lần này vẻ mặt đằng đằng sát khí của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là run rẩy sợ hãi giống như đối mặt với thiên uy, nàng chỉ có thể lắp bắp, yếu ớt xin tha:

- Cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, sau này ta sẽ làm tất cả những gì ngươi muốn... mau dừng lại đi!

Lâm Hi muốn hỏng mất, ngay khi nghe câu nói kia của Lý Tiểu Phàm, nội tâm nàng đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ vốn không thể nào xuất hiện, nói rằng Lý Tiểu Phàm chính là chủ nhân của nàng, từ suy nghĩ ngày càng biến mạnh, hiện tại ngay cả tiếng lòng cũng bắt đầu nói rằng Lý Tiểu Phàm chính là chủ nhân của nàng.

Từng suy nghĩ nảy ra như ma âm quanh quẩn ngày càng nhanh, Lâm Hi biết, chỉ cần bản thân khẽ buông lỏng tâm thần thì nàng sẽ không còn là nàng nữa mà sẽ biến thành người hoàn toàn khác.

Nhưng mặc kệ nàng còn đang khổ sở chống chọi, ma âm của Lý Tiểu Phàm vẫn đều đặn rót vào tai nàng:

- Ngươi không được đối phó ta hay hợp tác với ngươi khác đối phó ta khi ta khi chưa cho phép.

- Không! Cầu xin ngươi tha cho ta... tha cho ta!

- Khi bị sưu hồn, lập tức tự hủy linh hồn ngay lập tức!

- Không... ta không muốn chết... tiểu tướng công... tha cho ta... ta không muốn biến mất!

- Ngươi phải...

- ...

...

Quá trình kéo dài nửa khắc, sau khi nói ra đủ loại khả năng có thể xảy ra, cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này Lý Tiểu Phàm mới dừng lại.

Chỉ là suy nghĩ vừa mới xuất hiện, một cơn mệt mỏi lập tức ập đến, cả người hắn liền khuỵu xuống suýt chút nữa thì hôn mê, Lý Tiểu Phàm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt căng phồng như muốn nổ tung, thầm hô không ổn, vội vang đem linh hồn của Lâm Hi nhét trở lại cơ thể của nàng.

Ngay khi hoàn thành, Luân Hồi Nhãn liền biến mất, ánh sáng tử sắc rút đi như thủy triều, các vân sóng cũng thu trở về đồng tử bình thường, ánh mắt của hắn lại trở thành hắc bạch phân minh như người bình thường.

- Chậc chậc, đây chính là phản phệ sao?

Lý Tiểu Phàm xoa xoa khóe mắt khẽ thì thào, hắn còn không nhận ra được giọng nói của mình đã khô khốc như vậy từ lúc nào.

- Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, thần vật bậc này nếu như phản phệ chắc chắn ngươi đã chết mất xác, ngươi hiện tại mệt mỏi là do Luân Hồi Nhãn đã rút đi hết năng lượng trong người ngươi để thôi động. Hắc, nếu không phải có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cùng Kim Thương Bất Ngã gia trì không chừng ngươi đã biến thành một đống cát bụi rồi.

Lão Quách nghe vây trừng mắt quát.

- Ha hả, ca có thể nghe ra sự đố kỵ trong lòng ngươi, rất thèm phải không? há há...

Hiện tại vấn đề đã được giải quyết, Lý Tiểu Phàm lại trở lại bộ dáng cà lất cà lơ như thường ngày.

- Nói đến thứ ngươi vừa dùng quả thật quá đáng sợ, cường ép thay đổi ý chí của một người sao? Ha ha, ta nghĩ nếu để người khác biết ngươi có năng lực này thì ngươi chết chắc!

- Ừm! quả thật có chút giống kỹ năng mấy thằng mập trong phim mèo đen hay dùng.

Lý Tiểu Phàm gật đầu:

- Ta ngày càng hoài nghi hệ thống đưa đôi Luân Hồi nhãn này là vì sứ mệnh hái hoa tặc của ta!

Lão Quách: ...

Ngươi có thể suy nghĩ đứng đắn lên được không hả, kỹ năng thần sầu như vậy không ngờ ngươi lại nghĩ đến phương pháp thô bỉ như vậy.

Thuật pháp mà Lý Tiểu Phàm sử dụng lên ngươi Lâm Hi chính là một bí thuật của Nhân Đạo trong Lục Đạo tên là Thiên Ấn.

Nó cho phép người sử dụng thâm nhập vào tâm trí đối phương và điều khiển họ thông qua những lệnh đã cài sẵn, khiến nạn nhân hoàn toàn không biết mình đang bị điều khiển.

Một điểm đáng sợ khác, đó là thuật này thậm chí không cần tiếp xúc qua mắt nên việc tránh khỏi nó là điều bất khả thi.

Nguyên lý hoạt động của thuật này cũng tương tự như Biệt Thiên Thần của Uchiha Shisui vậy.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Lý Tiểu Phàm cảm thấy bản thân cực kỳ thích hợp với thuật pháp này.

Còn dùng để làm gì sao, he he he...

Lâm Hi vẫn là Lâm Hi ban đầu, chỉ là hiện tại nàng đã có thêm một sứ mệnh khác đó là phục tùng hắn như chủ nhân của mình.

- Cũng may sau khi tiếp nhận Luận Hồi Nhãn thì cường độ linh hồn của ta đã hoàn toàn áp chế được Lâm Hi, vì vậy khi thi thuật mới dễ dàng như vậy.

- Ta hiện tại mới phát hiện, ngươi cũng thật đáng sợ nha.

Lão Quách đột nhiên nói.

- Tại sao ?

Lý Tiểu Phàm không vội, nhàn nhã tán chuyện phiếm với lão Quách.

- Ha ha, tiểu tử ngươi còn dám hỏi. Thủ đoạn của ngươi đơn giản quá... chất!

Lão Quách phá lên cười:

- Lão phu ghét nhất những kẻ ngụy quân tử, người làm việc lớn nào có nhân từ như vậy. Trong cái thể giới nhược nhục cường thực cường giả vi tôn như vậy thì sống sót mới là trên hết, hành động của ngươi không có gì sai cả, lão phu thưởng thức ngươi.

- Ha ha, lão già ngươi mà cũng dám lên mặt dạy đời ta sao.

- Tiểu tử ngươi nói cái gì?

Ngay khi hai người chuẩn bị khẩu chiến, dưới đất bỗng truyền đến động tĩnh, Lý Tiểu Phàm nhìn xuống, thì ra Lâm Hi đã tỉnh lại.

Nàng chỉ ngơ ngác thất thần trong giây lát, ánh mát liếc nhìn thân ảnh của Lý Tiểu Phàm liền vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Chủ nhân!

- Ừm, được rồi. Ta hiện tại muốn gia nhập tông môn, ngươi có cách nào không?

Lý Tiểu Phàm hài lòng gật đầu, thái độ của Lâm Hi hiện tại so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, hiện tại cho dù hắn bảo nàng đi chết nàng cũng không dám chối từ.

- Thuộc hạ có biện pháp, đó chính là nhờ người dẫn tiến. Thuộc hạ có quen một trưởng lão, có thể thử nhờ hắn giúp chủ nhân có được tư cách. Nhưng điều kiện tiên quyết là chủ nhân phải có tu vi, cho dù là Luyện khí kỳ tầng một cũng có thể.

- Ta đã hiểu, ngươi đi sắp xếp đi.

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Lâm Hi cung kính đáp.

- Chậm đã!

Lý Tiểu Phàm đột nhiên gọi lại.

- Chủ nhân có gì phân phó!

- Ở trước mặt người khác cứ xưng hô như bình thường. Ta không muốn có phong thanh gì, tốt nhất là làm trong yên lặng. Về phần các sư muội của ngươi, lựa chọn từ ngữ phù hợp giải thích với các nàng đi.

- Vâng!

...

- Lão Quách, cho xem thông tin các nhân đê!

- OK bây bi.

Tên: Lý Tiểu Phàm.

Huyết mạch : Nhân loại.

Thể chất: Ngũ Hành Chi Thể

Cấp bậc: Phàm nhân (920/ 100).(+)

Thần thông: Luân Hồi Nhãn.

Công pháp: Ngự Nữ Tâm Kinh (Thiên cấp)

Pháp thuật: Linh Lực Nội Liễm.

Đạo cụ: Thư Hùng Đại Hoàn Đan x1, Vé quay thưởng Thanh Đồng x1.

Điểm cảm xúc: 3650.

Lý Tiểu Phàm nhìn qua bảng thông tin, chợt nhận ra chỗ không đúng, ngay lập tức liền hỏi lão Quách:

- Lão Quách, tại sao kinh nghiệm của ta không bằng với điểm cảm xúc. Ta lấy được 1650 điểm mà sao kinh nghiệm mới được 920?

- E hèm, tiểu tử ngươi có vẻ nhầm lẫn ở đâu rồi phải không. Điểm cảm xúc là điểm cảm xúc, liên quan quái gì đến tu vi của ngươi. Kinh nghiệm ngươi nhận được là do công pháp mang đến chứ ngươi nghĩ cứ ứ ứ là có kinh nghiệm à thằng ngu.

- Ok fine.

Nhìn bản mặt già của lão Quách hất hàm chửi mình làm Lý Tiểu Phàm cay cú vô cùng nhưng không biết nên nói gì.

Dù sao thì ngươi ngu thì người ta mới chửi!

- Cái dấu (+) này chính là dùng để tăng tu vi à?

- Đúng vậy, click và trải nghiệm. chỉ cần có đủ kinh nghiệm ngươi có thể lập tức liền đi đến đỉnh phong của cảnh giới này mà không có bình cảnh. So ngồi tên lửa còn muốn nhanh hơn.

Lão Quách cười hớn hở:

- Thế nào, phê không?

- Hừ, lão tưởng ta ngu à?

Lý Tiểu Phàm rốt cuộc có cớ vội vàng vỗ ngay vào đầu của lão Quách một cái khiến lão bay ra xa, quả nhiên trả thù phải ngay lập tức mới thoải mái.

Lúc này hắn mới thỏa mãn nói:

- Nói hết một lượt đi!

- Tiểu tử thối, ngươi bạo hành người già không cảm thấy áy náy sao?

Lão Quách hậm hực trở về, nhưng cũng thành thực đáp:

- Tu luyện không bình cảnh chỉ có tiểu cảnh giới thôi, muốn đột phá đại cảnh giới phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hoặc ngươi cũng có thể tự mình tìm cách đột phá. Nha, theo ta nhớ thì Ngự Nữ Tâm Kinh muốn đột phá Trúc cơ thì khá là khó khăn nha, giống như là phải tập hợp đủ nữ tử có tu vi Trúc cơ đối ứng với Linh căn hay sao á. Mà ngươi là cái phế vật Ngũ Hành Linh Căn, hô hô, khó nha khó nha...

- Được rồi, chuyện đó tính sau đi!

Lý Tiểu Phàm cắt đứt lời lão Quách, hai mắt phát sáng nhìn bảng thông tin:

- Thăng cấp... Hôm nay ta muốn tu tiên!

...o0o...