Chương 7: Nhân sinh như kịch! Bất ngờ không? Kinh hỷ không?

Bạch bạch bạch...

- Ư... ư... a... a... nhẹ... nhẹ thôi... chàng... ta... chết ư... a... chết mất... ư... Mai Anh... không... a... a... không chịu được nữa rồi... a..a... mạnh nữa đi... chàng... nện chết Mai Anh đi... a... a...

Bạch bạch bạch...

- Á... á... ứ ứ... á... nhẹ thôi... chàng... đừng xoa... a... a... tay của chàng... a... a... a... tay chàng sướng quá... ngực của Thái Trúc bị chàng... ứ... ứ... bóp cho biến dạng rồi... ư... ư... a... đừng... dừng... lại... a... a... a...

Bạch bạch bạch...

- Ưm... a a a a... thô bạo quá... tiếp đi... tàn phá thiếp đi... hãy biến thiếp thành của chàng đi... a... a... a... Thu Cúc không chịu được nữa rồi... ư... ư... sướng đến điên mất... a.. thiếp ra ... thiếp ra... a... a... a... vẫn tiếp tục sao... ư... ư... thiếp vẫn còn nhãy cảm lắm mà... ư ... ư... a a a a...

Bạch bạch bạch...

- Hu hu... tha cho Tiểu Tuyết đi... á á... đau quá... a a a... ta không chịu được nữa rồi... a... ư... á á á... không muốn... ta không muốn nữa.... tha cho ta... a a a... ư...ư...

Lý Tiểu Phàm hiện đã tiến vào trạng thái "thú hóa", hắn sớm đã không còn để ý nhiều như vậy, chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình, mỗi cú nhấp mạnh bạo như muốn đem đám người Lâm Hi hủy hoại, vùi hoa dập liễu cũng không ngoa.

m thanh cộng điểm không ngừng vang lên trong đầu càng khiến hắn hăng máu hơn, mặc kệ những lời van khóc của Ngũ Tuyệt điên cuồng quấn lấy cả năm tỷ muội, mặc kệ các nàng đã tiết thân bao nhiêu lần vẫn hung hăng tấn công.

Năm người Lâm Hi đã bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi quên luôn thân phận Luyện khi sĩ của mình, mới đầu bị nhục dục khoái cảm che mờ mắt, nhưng dần dần đã chứng kiến được độ bá đạo của nam nhân trước mặt đã khiến họ sinh ra ám ảnh không hề nhỏ.

Các nàng ngày thường tung hoành phong vân trong ngoại môn không ai dám đắc tội, nam nhân gặp các nàng như thiên địch, vậy mà hiện tại lại phải cầu xin một lô đỉnh buông tha khỏi song tu, đây chính là sự sỉ nhục đối với các nàng, nhưng khoái cảm lại khiến các nàng không thể từ chối cái côn thịt khổng lồ kia, mỗi lần bị nó thúc vào đếu cảm giác sướng tận linh hồn.

Nam nhân này quá mạnh mẽ, chỉ sợ năm người các nàng cũng không thể chinh phục nổi hắn, cho dù vận dụng công pháp hút đi dương khí nhưng hắn vẫn hùng dũng đứng giữa chiến trường, công thịt khổng lồ vẫn cứng rắn như kim thương bất bại không hề suy giảm, thậm chí còn khiến hắn điên cuồng hơn một phần.

- Ka ka ka... Sướng khoái, sướng khoái, cảm giác gì đây, đã bao lâu rồi ta chưa được hưởng thụ rồi a, quá đã!

Lý Tiểu Phàm liên tục thay đổi tư thế, từ Quan m Tọa Liên, Lão Hán Đẩy Xe, Tiên Cô Hút Cần, Cưỡi Ngựa Xem Hoa, Cày Sâu Hút Cạn... tất cả tuyệt học tùy thân đều được hắn lôi ra, đám người Lâm Hi lần đầu mới được giao hoan trong những tư thế kì lạ như vậy nhưng đều bị hắn đưa lên đỉnh vu sơn.

Các nàng đã sớm tiết thân không biết bao nhiêu lần, dâm thủy nhễu nhại ướt hết cả người Lý Tiểu Phàm, nhưng điều này chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Kim thuơng bất ngã, hệ thống xuất phẩm chính là trâu bò như vậy công nhận không?

Mấy ma nữ các nàng còn không ngoan ngoãn khuất phục trước kĩ thuật của ca sao?

Ca chính là nam nhân có sức hút như vậy đóa!

- Ha ha ha, ta ra rồi đây, uống hết đi nào, để ta lập đầy bên trong các nàng!

Lý Tiểu Phàm nhấp thêm vài cú, mỗi lần đều đâm lút cán giã nát nơi nước dâm chảy ra rồi bắn tinh xối xả vào trong.

- Tít tít, nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng tự động gửi đến túi đồ.

Lý Tiểu Phàm rút côn thịt của mình ra khỏi người của Lâm Hi, tinh dịch hòa lẫn với dâm thủy cũng vì thế mà tràn ra như nước lũ.

...o0o...

Lý Tiểu Phàm chứng kiến bộ dạng mệt mỏi của Ngũ Tuyệt nằm trên giường có chút cảm giác thành tựu, dù sao mấy người các nàng đều là ngoan nhân có tiếng trong ngoại môn, hiện tại bị hắn hành hạ lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần tùy ý hắn sai xử.

Bốp!

Trần Dương vỗ vào cặp mông căng tròn của Lâm Hi, cảm giác quả thật lâng lâng khiến hắn thàm lam bóp thêm vài cái.

- A, chàng vẫn còn sung sức vậy sao? Tỷ muội chúng ta bị chàng hành hạ như vậy sớm đã kiệt sức rồi, e rằng hôm nay không được nữa đâu.

Lâm Hi thân hình khẽ run rẩy, lườm hắn một cái trách móc, hiện tại nàng không dám nói chuyện với hắn như lúc ban đầu nữa, hắn mà phật ý lại tiếp tục song tu thì nàng đoán chừng sẽ không chịu nổi, phía dưới hiện đã không còn cảm giác gì nữa rồi, thậm chí ngay cả đứng lên cũng không muốn.

- Ha ha, các nàng không phải là Luyện khí sĩ sao, sao không dùng Linh lực chữa thương?

Lý Tiểu Phàm mỉm cười nói, hai tay lại chuyển sang những vị muội tử khác bắt đầu sờ mó.

- Hứ, không phải chúng ta không muốn mà là không thể, khi song tu với chàng không hiểu sao cho dù vận dụng công pháp thế nào cũng không thấy có hiệu quả.

Mai Anh nũng nịu thoát ra khỏi vòng tay của Lý Tiểu Phàm, mệt mỏi đáp lời.

Hiện tại khoái lạc trôi đi, bên dưới truyền đến cảm giác nhức nhối làm nàng thanh tỉnh lại phần nào lý trí, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh sáu người quần lấy nhau, được thứ khổng lồ kia lấp đầy cơ thể làm khuôn mặt của nàng có chút tái lại, hiển nhiên cho dù là Luyện khí sĩ thì thằng em của Lý Tiểu Phàm đối với nàng cũng quá sức chịu đựng.

Lý Tiểu Phàm ngồi bên cạnh, hắn hiện tại đã không còn điên cuồng như trước mà đứng một bên xuất thần nhìn cảnh vật bên ngoài.

- Tiểu tướng cổng, có chuyện gì vậy?

Ngũ nữ thấy hắn trầm ngâm nhịn không được hỏi.

Dù sao dung mạo hắn vô cùng tuấn tú, mỗi hành động đều toát ra mị lực khiến các nàng cảm thấy tim đập nhanh, lại thêm hình tượng quá mức tương phản so với khi thác loạn làm các nàng không thích ứng kịp.

Lý Tiểu Phàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thân thể không có mảnh vải che thân của các nàng, hắn hiện tại có một xung động muốn mua lấy một bao thuốc lá với một ít tiền nhưng rốt cuộc nhịn xuống được.

- Oa, tiểu tử thối, xong việc mới cho lão phu ra ngoài sao... ta thao, đây... đây là ngươi làm?

Lão Quách lúc này mới được Lý Tiểu Phàm thả ra, vốn còn đang càu nhàu nhưng một giây sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt thì trợn mắt há mồm.

Lão thấy gì?

- He he, ngươi nghĩ ta là ai, đã vác súng ra chiến trướng chắc chắn là phải thấy máu của kẻ thù rồi. Ài, nam nhân quá mạnh mẽ chính là có khí chất như vậy.

Lý Tiểu Phàm xì một tiếng, quay ra nói với chúng nữ:

- Các vị thần tiên tỷ tỷ, ta muốn tu tiên!

- Tu tiên?

Chúng nữ nghe vậy sửng sốt trong giây lát chợt phá lên cười, cười đến nhũ hoa run rẩy, cười đến mức Lý Tiểu Phàm cảm nhận được sự khinh bỉ trong đó.

Lâm Hi đột nhiên ngồi dậy, vẻ kiều diễm trong nháy mắt tan biến thay vào đó là ánh mắt sắc bén như dao cạo, khuôn mặt lạnh băng nói:

- Ha ha, ngươi nghĩ bản thân mình là ai, ngươi chỉ là một lô đỉnh giúp chúng ta tu luyện mà thôi, mà lô đỉnh thì phải có giác ngộ của mình. Muốn tu luyện? Mơ tưởng!

Mai Anh tiếp tục nói, khóe miếng nhếch nhẹ, một tay nâng cằm của Lý Tiểu Phàm:

- Cho ngươi bộ mặt ngươi liền tưởng là thật, ngoan ngoãn làm một con chó của chúng ta đi!

- Ha ha ha...

Chúng nữ cười lên phụ họa, đứng dậy mặc lại y phục mà không để ý Lý Tiểu Phàm một bên sắc mặt tối sầm lại.

Trong suy nghĩ của các nàng, Lý Tiểu Phàm chỉ là một cái thuốc bổ hình người mà thôi, những lúc vui vẻ sẽ cần dùng đến, lúc thỏa mãn thì vứt đi, làm gì có ai đi quan tâm cảm nhận của nó.

- Hố hố... hố hố... Đám oa nhi này lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, đúng là người trong Ma môn có khác.

Lão Quách một bên đứng xem không biết từ lúc nào móc ra một gói hạt dưa hứng thú xem kịch:

- Lý tiểu tử, ngươi cũng có ngày hôm nay. Hố hố, vừa nãy ai mới nói với ta sẽ chinh phục các nàng ấy nhỉ, ai da già rồi bắt đầu lẩm cẩm, ai ấy nhỉ?

Lý Tiểu Phàm trầm mặc.

Hắn không phải là đang đắn đó vấn đề mà lão Quách nói. Ngươi nói ai ngay vài lần gặp mặt đã yêu không?

Tình yêu sét đánh? Không, ngươi chính là đang thèm thân thể người ta!

Lý Tiểu Phàm suy nghĩ lại là việc bản thân đang ở trong Ma môn, hắn đã không còn ở Địa Cầu với hệ thống pháp trị chặt chẽ mà là đang ở Tu Chân Giới, một nơi lấy thức lực vi tôn, thế giới lấy vĩ lực quy về cá nhân, cường giả mới là pháp luật.

Mà hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, ít nhất là bây giờ hắn còn chưa đủ sức để nắm trong tay sinh mạng của mình.

Nhỏ yếu chính là nguyên tội!

Ngẫm lại những hành động của mình vừa rồi, Lý Tiểu Phàm bất giác lạnh sống lưng.

May mà ca đủ "mạnh", nếu không chắc chắn bây giờ đã biến thành tử thi rồi không chừng.

Đúng vậy, trước mặt hắn không phải là nữ nhân bình thường mà là Luyện khí sĩ, người có thể sở hữu lực lượng vượt xa thường nhân, vốn đã không được coi là một phàm nhân nữa.

Hơn nữa nơi này lại là Ma môn, không phải nơi chính phái với trò chơi đại gia đình, người ở đây chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, tự tư tự lợi... cực kỳ giống hắn.

Lý Tiểu Phàm thầm an ủi bản thân đồng thời cũng nhìn về phía ngũ nữ, trong mắt hắn đã không còn chút dục vọng nào thay vào đó là quang mang lập lòe, đến khí chúng nữ sắp rời đi thì hắn vội vàng chạy đến, níu Lâm Hi lại, khuôn mặt thành khẩn nói:

- Thần tiên tỷ tỷ chậm đã, ta có chuyện muốn nói riêng với tỷ.

Lâm Hi có chút bất ngờ, không ngờ Lý Tiểu Phàm sau khi bị các nàn giáo huấn còn lớn gan như vậy, nhưng nàng cũng không vội phát tác, ra hiệu cho những người khác rời đi, còn bản thân ở lại.

- Tiểu tướng công, có chuyện gì vậy?

Lâm Hi cười nhẹ, nàng cũng không sợ nán lại với Lý Tiểu Phàm, dù sao cũng chỉ là một phàm nhân thôi còn có thể làm gì, nàng chỉ là đang hứng thú xem hắn đang muốn giở trò gì.

Hắc, còn muốn lừa ca, ca khinh thường ngươi!

Lý Tiểu Phàm tiến lại gần, phù một tiếng ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm lấy chân của nàng, la lên thât thanh:

- Ta muốn được tu tiên, không phải là trở thành tiên có thể trường sinh bất tử sao, đến lúc đó các ngươi không phải muốn chơi ta bao nhiêu cũng được sao?

- Khanh khách, thì ra ngươi tu tiên là muốn được trường sinh bất tử sao?

Lâm Hi nhìn Lý Tiểu Phàm như một con chó dưới chân mình, trong lòng dâng lên ý lạ, cảm giác bản thân như vừa đạt được thành tựu nào đó, tiểu tử này mới phút trước còn uy phong lẫm liệt hung hăng làm nàng đến chết đi sống lại, hiện tại không phải cũng cũng co lại van xin mình sao?

- Đúng vậy, không được sao?

- Ha hả, tiên? Chính là còn không phải huống chi là giúp đỡ ngươi đâu?

- Không thì ta muốn được sống lâu trăm tuổi, nghìn tuổi cùng ngươi, ta rất thích ngươi đó.

Lý Tiểu Phàm lắc đầu không quan tâm, miệng vẫn nhanh nhảu đáp:

- Ta chỉ muốn được ở bên ngươi!

- Thật sao?

Lâm Hi cúi đầu nhìn thẳng vào Lý Tiểu Phàm, khóe miệng cười đầy ẩn ý.

Hử, thái độ này là... Không lẽ ca trong lúc vô tình đạp phải Death Flag rồi

Lý Tiểu Phàm thậm chí còn nhìn được một tia khí tức nguy hiểm thông qua tiếu dung của nàng, trong lòng hô không ổn, biết lời nói của mình đã đụng chạm đến nỗi đau của nàng, không thể trì hoãn thêm nữa, gật đầu dùng giọng nói mà hắn cho là chân thành nhất nói:

- Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy rất lạ, nhưng sau hôm nay ta mới biết đó chính là cảm giác thích một người, ta muốn được làm mọi thứ cho ngươi...

Lý Tiểu Phàm bắt đầu thao thao bất tuyệt, từng lời nói như phun ra trong vô thức nhưng đều là kinh nghiệm đúc rút qua chục năm của hắn.

- Tiếng sét ái tình? Lần đầu gặp mặt đã yêu? Tiểu Phàm, ngươi thấp hèn!

Lão Quách một bên cũng bị lời nói của hắn làm buồn nôn không nhịn được mắng lên.

- Nín đi lão già.

Lý Tiểu Phàm nhìn lão liếc mắt:

- Lão già như ngươi thì biết cái gì, đây gọi là công lược!

- Ok, ngươi là nhất, ngươi nói gì cũng đúng.

Lão Quách biết mình không thể nói thắng Lý Tiểu Phàm nên cũng lười đấu khẩu với hắn, phất phất tay cắt đứt cuộc chiến.

- Đủ rồi, ngươi quả thật yêu ta sao? Có thể làm mọi thứ vì ta sao?

Lâm Hi ngồi xuống, mặt đối mặt với Lý Tiểu Phàm, giọng nói không chứa chút tình cảm nào, chỉ cần Lý Tiểu Phàm lộ ra phản ứng không đúng chắc chắn sẽ bị nàng nhận ra.

Lý Tiểu Phàm: ...

Ai! Ca hiểu rồi, ngươi chính là bị người khác bỏ rơi đúng không?

Lý Tiểu Phàm không chút hoang mang đối mặt với Lâm Hi, ánh mắt của hắn chợt trở nên nhu tình, đưa tay sờ lên đỉnh đầu của nàng:

- Đương nhiên rồi!

Không đợi Lâm Hi kịp phản ứng, đôi mắt vốn còn nhìn Lâm Hi một cách trìu mến của Lý Tiểu Phàm đột nhiên trừng lớn.

Trong nháy mắt, hắc bạch phân minh biến mất, đồng tử của hắn co rụt lại, từng đường vân sóng lấy đồng tử làm trung tâm bắt đầu lan tỏa, tròng mắt cũng bị một màu tím thâm thúy bao phủ.

Đến khi Lâm Hi kịp nhận ra có điều không ổn thì từ trên đầu chợt cảm thấy một hấp lực vô hình truyền đến, áp lực này không phải do thân thể bị đè nén mà do chính Linh thức truyền đến khiến nàng sợ hãi cả kinh, vội vàng muốn lui lại nhưng mạc danh kỳ diệu thân thể lại không hề nghe theo khống chế của nàng.

- Ha ha, bất ngờ không? Kinh hỷ không?

...o0o...