- Tít tít, quét vân tay thành công, quét đồng tử thành công, quét mã gen thành công.
- Tít tít, chào mừng kí chủ đến với Hệ Thống Hái Hoa Tặc.
...
- Hệ thống, ngươi có thể giúp ta làm gì?
Lý Tiểu Phàm nghiêng đầu hỏi.
- Tít tít, kí chủ bị ngu học à, nhìn cái tên của hệ thống mà còn hỏi, đương nhiên là giúp ngươi trở thành đệ nhát hái hoa tặc tại dị giới rồi. Tỉnh kí chủ nên kiểm tra lại IQ của bản thân trước khi lăn lộn ra bên ngoài.
Hệ thống nhân tính hóa khinh bỉ Lý Tiểu Phàm.
Lý Tiểu Phàm: ...
Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái hệ thống gì vậy, không ngờ một người hào hoa phong độ như ta cũng có một ngày bị người khác nhìn bằng nửa con mắt, không được, phải cho nó khuất phục trước dâm uy của ta.
- Hé hé, ngươi nói như vậy chứng tỏ biết rất nhiều phải không, thế ngươi có biết trình độ phải như thế nào mới được coi là một hái hoa tặc đỉnh cao không?
Lý Tiểu Phàm che miệng cười, ánh mắt gian xảo giông hệt như những tên tiểu nhân trong truyền thuyết.
- Tít tít, cần phải hỏi sao, đương nhiên là dâm khắp vạn giới rồi, chỉ cần gặp phải thiếu nữ xinh đẹp là đè ra hấp diêm.
Hệ thống tự tin nói.
- Ka ka ka, hệ thông ngươi quá non, đỉnh cao của hái hoa tặc là ngươi được ăn nhưng người ta lại không thể oán hận ngươi. Trình độ chịch dạo thô bỉ kia ta đã trải qua rất lâu rồi, hiện tại muốn hành nghề gì cũng phải sáng tạo, đánh thuốc, ntr, vụng trộm, truy tìm cảm giác kích thích mới là chính đạo a...
Thấy Lý Tiểu Phàm bắt đầu luyên thuyên bất tuyệt, trên đầu của hệ thống liền bay qua một con quạ.
Hệ thống: ...
Có vẻ như ta đã tìm được một kẻ không tầm thường chút nào a~
Tên kí chủ này không ngờ còn vô sỉ hơn cả bổn hệ thống, ôi, những điều của đại sư đúng là đã khai mở ra một chân trời mới, cực kỳ đáng giá để học tập.
Khoan đã, đáng lẽ ta mới là người nên dẫn dường cho hắn chứ, tại sao lại có cảm giác hắn đang dạy lại mình nhỉ.
- Dừng, stop kí chủ.
Hệ thống rốt cuộc không nhịn nổi phá tan màn diễn thuyết không có điểm dừng của Lý Tiểu Phàm.
Lý Tiểu Phàm nói đến cổ họng có chút khô khốc, hừ hừ, dám đánh phủ đầu bổn đại gia hả, ngươi còn quá non, chuyện khác không nói chứ riêng về tình dục thì ai có thể thông thạo hơn ta chứ, gần mười năm Fuck Boy gây điên đảo thế giới đâu chỉ là hư danh.
Hệ thống ngươi còn không khuất phục trước dâm uy của ca sao, tuổi gì mà lên mặt dạy ca, há há há...
- Kí chủ đã thông qua khảo nghiệm của hệ thống, hiện tại ngài có thể tiến vào không gian tinh thần giao tiếp.
Hệ thống nói.
A, ca biết ngay mà, Lý Tiểu Phàm đập tay một cái, giọng điệu lấy làm đắc chí:
- Ngươi tìm được một kí chủ như ta chính là do đã tích phúc ba đời đó biết chưa, hiện tại còn không mau đưa ta vào không gian hệ thống nhanh lên a.
Hệ thống: ...
Đổ mồ hôi hột a! Con hàng này quả là cực phẩm, cần nhanh chóng bảo tồn gấp.
Được bổn hệ thống chọn phải chính là phúc đức của ngươi, thử hỏi có hệ thống nào bị kí chủ của mình lên mặt hất hàm như ta không? Muốn giết người quá làm sao giờ?
Tủi thân a, muốn về quá!
- Kí chủ chỉ cần nghĩ trong đầu "Hệ thống gia gia mau mau mở ra!" là lập tức sẽ tiến vào.
Hệ thống kiềm nén cỗ xúc động nhanh chóng nói.
Lý Tiểu Phàm ớ một tiếng, thầm mắng hệ thống dám chiếm tiện nghi của ta, nhưng đằng nào nó cũng là bàn tay vàng của mình, sau này cả hai sẽ phải đồng hành lâu dài nên không nói ra lời.
- Hệ thống gia gia mau mau mở ra!
- Tốt, cháu ngoan của ta!
Hệ thống hài lòng cười lớn, Lý Tiểu Phàm nghe vậy liền muốn đấu khẩu một phen nhưng hoàn cảnh xung quanh lại khiến hắn giật mình kinh ngạc.
Hiện tại hắn đang đứng trong một không gian trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối, bên trong trống rỗng, chỉ có duy nhất bản thân hắn là tồn tại.
Cảm giấc này nói sao nhỉ, đúng rồi, chính là có chút rợn người.
- Ta đê ma ma mày hệ thống, mày ném tao vào đâu thế này?
Lý Tiểu Phàm dựng thẳng ngón giũa chỉ lên trời, một tay chống hông ra dáng vẻ bố đời la lên thất thanh.
- Đừng nóng đừng nóng, chú cứ phải bình tĩnh, đâu còn ra đó, thịt chó còn có mắm tôm.
Đột nhiên âm thanh hệ thống vang vọng toàn bộ không gian, ngay tại thời điểm đó một bảng giao diện mờ ảo đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn. kế đến một đoàn sáng từ trên đó phá không bay ra, khi ổn định lại mới phát hiện đó là một tinh linh nhỏ.
- Mọe, tại sao lại đẩy ta ra ngoài này chứ.
Tinh linh nhỏ bé bằng một gang tay khó chịu phủi phủi bộ quần áo cổ trang, thái độ bất mãn xì một tiếng.
Lý Tiểu Phàm nhìn thấy tinh linh nhỏ bé nói:
- Ngươi chính là khí linh của hệ thống?
- Đúng là bổn đại gia đây! Ta chính là ý chí của hệ thống, là trợ thủ sau này của ngươi!
- Có thể đổi hàng không?
- Ta kháo, ngươi có ý gì? Được bổn đại gia đi cùng là phúc phận mười đời nhà người, éc, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt kinh bỉ như thế làm gì, ta nói cho người biết, ta không sợ ngươi đâu.
Lý Tiểu Phàm vô lực quỳ xuống đấm ngực dậm chân, tinh linh muội tử xinh đẹp dễ thương của ta đâu, ta xxx con mé nó hệ thống, lại để một lão ăn mày già nua như vậy đi ra hướng dẫn ta, sở thích của ta cực kỳ thuần túy nhá, không có chuyện hứng thú với mấy lão già đâu a.
Trả lại tinh linh muội tử cho ta!
Ca hận a!
Lão khí linh nhìn từ bên ngoài quả thật không khác gì một tên ăn mày khố rách áo ôm cả, đến quân áo trên người còn rách nát tả tơi còn đâu bộ dạng tiên phong đạo cốt như nhưng tiểu thuyết cẩu huyết Tàu Khựa.
Nhìn qua đã muốn hung hăng hành hung rồi chứ đừng nói đến đồng hành cũng lão
- Hiện tại ngươi nhìn qua giao diện của hệ thống đi!
Khí linh quả thật không nhìn nổi bộ dạng không có tiền đồ của hắn, chỉ thấy lão phất tay một cái, bảng giao diện liền thay đổi, bên trên liền xuất hiện ba mục nhỏ lần lượt là "Cửa hàng", "Nhiệm vụ" cùng "Thông tin cá nhân", phía góc trái còn có hình một túi đạo cụ có vẻ là dùng để chứa đồ.
- Giống game nhỉ?
Lý Tiểu Phàm đã khôi phục bộ dáng mà hắn tự cho là phong lưu tiêu sái, dù sao than vãn nữa cũng không có tác dụng gì, thôi thì đành chấp nhận vậy, hắn chắp tay ra sau lưng thể hiện bắt đầu biến thành một người trầm ổn, ít nhất là hắn nghĩ thế.
Nhưng mà...Ọe... cái đcmn, tại sao càng nhìn lão già kia lại càng cảm thấy tan nát cõi lòng như vậy nhỉ, nhan sắc để vào ban đêm cũng đủ để dọa chết người a.
- Bổn hệ thống chính là lấy bối cảnh mà ngươi quen thuộc nhất để dàn dựng, hiện tại ta mới là bản 1.0. Nương theo tiến độ tu vi của ngươi ngày càng tăng thì ta cũng ngày càng được nâng lên cấp độ cao hơn, những mục về sau cũng xuất hiện ngày càng nhiều...
Lý Tiểu Phàm căng tai ra nghe, đột nhiên lão tinh linh ghé sát vào tai hắn thì thầm:
- Nói nhỏ cho nghe nè, đạt đến 4.0 thì có thể thay đổi tinh linh đấy, hắc hắc, ngươi hiểu ý ta mà đúng không?
Lý Tiểu Phàm hai mắt tỏa sáng gật đầu như giã tỏi, há há, ca vẫn chưa hết hy vọng roài, hắn hưng phấn hỏi lại:
- Vậy phải đạt đến cấp độ nào mới lên được bản 4.0 vậy?
- Ít thôi, chắc là Đại La Kim Tiên!
Lão tinh linh nằm phè phỡn trên vai hắn, hai chân vắt chéo, không biết lấy ra từ đâu một cái tẩu thuốc, rít một hơi rồi thỏa mãn nói.
Lý Tiểu Phàm: ...
Ngươi có thể nói chuyện nào đó thục tế hơn một chút không?
Đại La Kim Tiên lại là cái quỷ gì? Tu chân giới không phải chỉ có những cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh thôi sao, cái bíp gì đang diễn ra vậy.
Lý Tiểu Phàm cảm thấy hướng đi của câu chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, không được, ta phải nắm quyền chủ động chứ, nhìn cái khuôn mặt đau con mắt kia tỏ ra đắc chí là hắn đã cảm thấy tởm lợm thế nào ấy.
- Nhưng theo ta biết thì Lý Tiểu Phàm đã bị người ta phế đi Linh Căn, hiện tại so với phế nhân cũng không kém. Ngươi có cách gì sao?
- Ây da, vấn đề này không đáng được coi là vấn đề. Muốn biết không? Vậy thì cầu xin ta đi! Há há há...
Lão tinh linh bay ra trước mặt Lý Tiểu Phàm dụ dỗ, khóe mắt câu lên thành hình lưỡi câu sảng khoái cuồng tiếu.
Phịch!
- Hu hu, lão tinh linh, ngài cao cao tại thượng, tuy chỉ đẹp trai sau ta nhưng ta nhìn ra được ngài có nhân cách cao thượng. Hứt hứt, ta cắn răng cắn cỏ, ý quên, trong này hình như không có cỏ. Ta cầu xin ngài mau chỉ cho ta một con đường sáng, ta quả thật không chịu nổi âu, ngài mà không giúp là ta thăng thật đó á...
Lý Tiểu Phàm đột nhiên quỳ phục xuống, hai mắt "đẫm lệ", hàm răng cắn chặt bờ môi chân thành cấu khẩn lão tinh linh, bài ca kể lể về nổ khổ cũng bắt đầu tuôn ra.
Cái gì, ngươi nói mặt mũi của ta đâu sao?
Ta nhổ vào, thứ đó có ăn được không? Bày đạt cao thượng, a phi!
Lão tinh linh: ...
Mặt mũi có biết không hả, ngươi dù sao cũng là người được hệ thống chọn tại sao có thể lật mặt nhanh như vậy hả.
Vốn ta còn tưởng ngươi còn chút liêm sỉ nhưng ta nhầm rồi, ngươi chính là một tên bại hoại trời sinh, là một tên tiểu nhân vì lợi ích mà bán chủ cầu vinh.
Ý quên, hình như ta phát hiện những tính cách này rất hợp với chủ nhân của hệ thống nha, khụ khụ...
Nói sao nhỉ... hệ thống quả nhiên "có mắt chọn"! Một khi đã chọn là không sượt phát nào.
- Đứng dậy đi, nhìn kỹ lại đi, không phải ngươi còn có một hộp quà trong túi đồ sao, mở ra đi, sẽ có bất ngờ đấy.
- Hứ, sao không nói sớm, làm mất công bổn đại gia năn nỉ nãy giờ.
Lý Tiểu Phàm đột nhiên đứng dậy, khinh bỉ lão tinh linh, phủi đi như đuổi ruồi một dạng, bộ dáng gào khóc thảm thiết đã biến mất từ lúc nào, hắn chỉnh lại quần áo rồi nhấn vào phía túi đồ, bên trong quả nhiên có một hộp quà đã nằm gọn ở đó.
Lão tinh linh: ...
Vậy là sao? Biểu cảm của ngươi như vậy là đang khinh thường ta sao?
Cuộc sống quá khắc nghiệt a, người với người đến với nhau quả thật chỉ vì lợi ích.
Ta muốn biểu tình a, tại sao hệ thống ngươi không cho ta một khuôn mặt dễ nhìn hơn hả, cảm giác này quá là đau lòng đi!
- Tít tít, kí chủ có một gói quà tân thủ, không biết có mở? Giết o nô?
- Hí hí, háo hức quá sao giờ, không biết mở ra được thứ gì đây, mau mở đi!
...
...o0o...