Chương 21: Dâm tặc

Nữ nhân kia dường như là cũng hơi bất ngờ với cái giá cả mà Long Điệp đưa ra

50 vạn hoàng kim đối với một gia tộc có quyền lực, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ thì thật sự khi xuất ra lại cực kỳ đau lòng .

Vậy mà nữ nhân kia chỉ mua một viên đá có tác dụng chống hàn khí thôi mà đã bỏ ra số tiền lớn như vậy rồi , nàng chẳng lẽ là con cháu của một gia tộc cực kỳ quyền lực.

....

Cũng không mất bao lâu, tiếng ồn ào bàn tán kết thúc, những món đồ đấu giá tiếp tục được mang ra với sự giới thiệu cặn kẽ.

Nhìn một loạt Long Điệp cũng chẳng thấy món nào làm hắn hứng thú, liền nhanh chóng bước nhanh ra phòng ghế chờ

Cầm trên tay viên kim cương to bằng ngón tay cái người lớn, Long Điệp một hồi trong tiềm thức run rẩy một lượt, rõ ràng những người ở thời này chưa biết kim cương là thứ gì , nó không có tác dụng đối với người những người bình thường là sự thật, nếu biết bên trong một viên đá xấu xí khi vận khí vỡ ra lại xuất hiện một viên đá xinh đẹp lấp lánh như pha lê như vậy , chắc chắn sẽ không ít người tranh đoạt

Viên đá xinh đẹp nếu không để làm đồ trang trí thì đối với người bình là vô dụng đúng không? , nhưng Long Điệp thì khác, hắn không cho là như vậy , kim cương rất cứng rắn mà hắn hiện tại đang cần ám khí để ra tăng uy lực cho chiêu đạn chỉ thần thông.

Trước đó khi đối chiến với Thành Cát Tư Hãn, Long Điệp dùng đạn chỉ thần thông bằng sỏi đá bình thường, áp lực chèn ép khiến hòn đá vỡ ngầm , uy lực của chiêu này chỉ tàm tạm phát huy được hai thành công lực .

Võ công tuyệt đỉnh là một mặt, không có ám khí, vũ khí tốt thì cũng chẳng thể thực hành phát huy được ra bao nhiêu uy lực thuần thuý vốn có của bản thân.

Kim chỉ thần thông cần một viên đá chịu được nội lực đèn ép, cứng rắn , mà Long Điệp đều đã thấy hai điều kiện trên đều xuất hiện tại bên trong viên kim cương trong suốt đẹp đẽ này.

"Cô nương , xin dừng bước " Long Điệp sau khi suy tính xong xuôi chuẩn bị ra về thì bất chợt từ phía sau cửa phòng đấu giá mở ra, nữ nhân yêu mị hướng về phía hắn nở nụ cười xinh đẹp.

"Cô nương rõ ràng là ta và nàng chỉ mới gặp lần đầu trong phòng đấu giá, kẻ không quen, người không biết, còn có lí do gì để chúng ta tiếp tục gặp mặt sao " Long Điệp không muốn tiếp tục tốn thời gian tiếp xúc cùng nữ nhân này.

Khả năng kháng chịu sự mê hoặc mỹ nữ của hắn càng ngày càng kém.

Còn một phần là Long Điệp cảm thấy nữ nhân này thân phận không đơn giản, không nên dây dưa trêu chọc, hạn chế phiền phức không nên có.

"A.. cô nương không nên hiểu nhầm , ta chỉ hơi tò mò xem người sẵn sàng bỏ ra 50 vạn hoàng kim để mua viên thạch nham vĩnh cửu mà thôi , thì ra đối tượng là một cô nương cực kỳ xinh đẹp " Nữ nhân này thật biết cách ăn nói, nếu là nữ nhân bình thường khi được nữ nhân khác xinh đẹp yêu mị khen mình thì rõ ràng là sẽ cực kỳ cao hứng , nhưng Long Điệp thì khác, hắn rõ ràng là con trai vậy mà cmn lại khen hắn xinh đẹp, không phải biết nữ nhân kia chưa biết thân phận thật sự của hắn, Long Điệp còn tưởng nàng đang đá đểu mình nữa cơ .

"Này mỹ nữ, tuy cô đẹp thì đẹp thật nhưng cũng không thể vì mình tùy hứng mà mở miệng nhục mạ giới tính người khác như thế chứ " Long Điệp trừng lớn mắt , to giọng nói.

Đây là hắn muốn cô nàng này cảm thấy mất mặt , nhanh chóng mau biến đi cho khuất mắt hắn.

"Ta... ta nói sai điều gì sao , chẳng lẽ cô nương lại thích nữ nhân " nữ nhân yêu mị vừa nói xong, cặp mị nhãn giảo hoạt không biết từ đâu liền vương ra vài giọt nước mắt trông thật đáng thương, người ngoài không biết đầu đuôi nhìn vào còn tưởng là Long Điệp hắn ức hiếp nàng ghê gớm lắm.

"Hừ, ta không có thời gian chơi đùa cùng với ngươi , cáo biệt " Long Thần chẳng biết phải giải thích làm sao nữa , dù sao cũng chỉ là người qua đường cứ để nàng hiểu lầm đi, nói rồi hắn liền khinh công biến mất trong màn đêm.

.....

"Tiểu thư , ta cảm thấy nữ nhân này rất nguy hiểm, lần sau người đừng cố gắng lại gần cùng nàng tiếp cận " tại lúc Long Điệp rời đi , một giọng nói trầm thấp từ trong bóng đêm vang đến phía sau lưng nữ nhân xinh đẹp .

"Nàng nguy hiểm , quản gia người lúc nào cũng cảnh giác hơi quá, ta lại cảm thấy nàng ta có chút thú vị nha " nữ nhân xinh đẹp thấy tiếng nói đột ngột vang lên, cũng không có bất ngờ , nàng mỉm cười lắc lắc đầu dường như là đang suy tư.

"Về việc tranh đoạt bảo vật, chúng ta đã chuẩn bị vòng phân loại báo danh, tiểu thư là nhân tài nổi trội nhất lưu phái nga mi, chức quán quân chắc chắn lần này sẽ nằm vào tay người"

"Còn chưa chắc chắn, lần này không chỉ nga mi phái , trong vòng đấu giá ta còn nghe được thông tin lần này người của đào hoa đảo, cái bang cũng sẽ tham gia, nếu thật sự họ tới thật chúng ta... "

.....

"Haz cuối cùng cũng về tới ..ui chết mẹ giờ này muộn quá rồi "

Khinh công tới căn phòng trọ , Long Điệp lén lén lút lút, cặp bạch nhãn liếc trái liếc phải thăm dò như thằng ăn trộm chuyên nghiệp , thấy không có ai , hắn liền bước nhanh vào trong căn phòng trọ

"Eh cái thứ gì mềm mềm vậy ta " Long Điệp hôm nay thật mệt mỏi nên vừa vào phòng liền không nghĩ ngợi nằm sấp người xuống , nhưng khi hắn giang tay ra để ngủ cho dễ chịu thì lại cảm thấy có gì đó sai sai , cái thứ gì mềm mềm sờ vào thật kì lạ , càng nắn hắn càng cảm thấy kích thích .

Á ... á.. á ...dâm tặc...

Mau.. mau buông tay

Long Điệp thấy tiếng kêu thì giật nảy mình nhanh chóng giải khai cửa sổ cho ánh trăng chiếu dọi vào bên trong căn phòng .

Một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , mái tóc dài rối bời , đang cố gắng dùng hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn che đậy đi cảnh xuân trước ngực, nước mắt nàng dưng dưng trông thật đáng thương.

Wtf sao lại là Hàn Tiểu Oánh

Rõ ràng đây là phòng của hắn , sao giờ này rồi nàng còn chưa ngủ mà vẫn xuất hiện tại đây .

"Long Điệp thì ra là.. là ngươi sao? " Hàn Tiểu Oách lấy tay lau đi những giọt nước mắt, cười ngượng miễn cưỡng che đi sự xấu hổ nói ra.

"Ah.. ha..ha , cô nương sao giờ này lại xuất hiện tại phòng của ta, có chuyện gì gấp sao? " Long Điệp thấy nàng lờ đi không hề truy cứu , hắn cũng bật chế độ mặt dày coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, để làm bầu không khi bớt bớt xấu hổ, liền tiện hỏi nàng một câu .

"Hức....hức ta đến phòng ngươi mang thuốc liền không thấy ngươi đâu , một hồi chờ đợi liền mệt mỏi chợp mắt ai ngờ.... hu hu hu trong sạch của ta " Hàn Tiểu Oách vừa khóc vừa dùng hai bàn tay nhỏ bé đấm liên tục vào người Long Điệp .

Nói là đấm nhưng Long Điệp chẳng cảm nhận được một chút nào đau đớn, có vẻ là nàng chỉ đang phát tiết lên người hắn thôi.

Chờ một hồi cho nàng bình tĩnh lại , Long Điệp bắt đầu mở miệng an ủi " Cô nương đừng khóc nữa, ngày mai ta liền tặng cô một bộ võ kỹ rất lợi hại, coi như là bồi lỗi có được không "

"Hứ ,ngươi đến một chưởng của tên Hổ ca còn bị hộc máu trọng thương , thì còn có thể lôi ra võ kỹ lợi hại nào được cơ chứ , ta không tin đâu " Hàn Tiểu Oách thấy hắn an ủi mình , nàng cũng không còn khóc nữa , khuôn mặt ửng đỏ vẫn còn vương nước mắt bắt đầu bĩu môi chế giễu .

"Hừ nàng đừng coi thường ta, tìm trong thiên hạ mấy ai xứng đáng cùng ta làm đối thủ " Long Điệp bị Hàn Tiểu Oách chê mình yếu đuối , rõ ràng là cực kỳ không phục, hắn nhanh chóng mở miệng phản bác .

"Có mà trong thiên hạ mấy ai vô sỉ như ngươi thì đúng hơn " Hàn Tiểu Oánh thật không biết nói sao , tên này thật sự rất tự mãn a..

"Vậy thì sáng sớm ngày mai, xin Long Điệp tiền bối chỉ dạy ta tuyệt kỹ võ công cực kỳ lợi hại của ngài, để ta mở rộng tầm mắt " Hàn Tiểu Oánh cố nén cười, chấp tay tạo dáng kính lễ hướng về phía Long Điệp

Nói xong nàng liền xoay người rời đi, bỏ lại Long Điệp khuôn với khuôn mặt cứng đờ