Chương 13: Thất vọng

Công thành

Hây zo...hây Zo tiếng hét lớn của của Vương Hãn vang lên, binh lính khoảng ba mươi , trên tay họ là một thanh gỗ đầu nhọn hoắt, mỗi người ôm một góc bắt đầu đồng thanh hò hét tiến tới công thành.

Vương Hãn lúc này không còn khí thế bức người như lúc nãy, hắn vó ngựa hướng về phía sau Trát Mộc Hợp bắt đầu mở miệng :" Thưa ngài, công thành bắt đầu, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đợi kết quả "

Trát Mộc Hợp không nói gì, khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm về hướng cổng thành, như hoài niệm một điều gì đó trong quá khứ .

Thành bằng gỗ, không phải bằng sắt

Chuyện không mong chờ nhất bây giờ hiện tại cũng đã xảy ra , chốt thành bị phá hủy phía sau quân địch ồ ập lao vào....

" Đức vua có lệnh ai bắt sống được Hoa Tranh công chúa, Thành Cát Tư Hãn ban thưởng chức vị thống lĩnh , một ngàn lượng bạc "

"Người trong thành nam nhân ,trẻ con giết, nữ nhân bắt làm tù binh " Vương Hãn phất tay một bên hét lớn.

Tiến lên....

Tiến lên........

Sau đó là vài chục ngàn tiếng vó ngựa lần lượt tiến vào cổng thành, bắt đầu tìm kiếm Hoa Tranh, Thành Cát Tư Hãn, bọn họ ai ai cũng muốn đổi đời nha, ai lại chịu cả đời làm lính quèn , khi ra chiến trường còn không rõ sống chết cơ chứ .

.........

"Chúng ta đi mau " Hoa Tranh lo lắng một bên vô thức nắm tay Long Điệp, bên cạnh là Thành Cát Tư Hữu , nhờ khinh công của Long Điệp, ba người dễ dàng bí mật né tránh những tên lính đang đi qua đi lại thẩm tra tìm kiếm.

....

Bước tới cổng thành đánh ngất mấy binh lính canh cửa , Hoa Tranh cũng bớt dần cảm giác lo lắng , thở ra một hơi định tiến tới bắt đầu mở cổng

"Ba người các ngươi định đi đâu "

"Có cần chúng ta giúp không? "

Thành Cát Tư Hãn, Hoa Tranh giật mình, không biết từ bao giờ , hai người sau lưng liền xuất hiện hàng chục ngàn binh lính , đứng đầu tất nhiên không ai khác ngoài Trát Mộc Hợp.

" Cát Thành Tư Hãn cảm giác cao cao tại thượng một ngày mất đi tất cả có cảm giác như thế nào? "

"Ha ha bây giờ ngươi chả khác gì một con kiến, ta tùy thời có thể dí nát bất cứ lúc nào " Trát Mộc Hợp cười cợt thanh âm phát ra đủ để ba người trước mặt nghe thấy.

Nói rồi lại hướng ánh mắt thèm thuồng về phía Hoa Tranh phất tay ra lệnh " người đâu, đưa Hoa Tranh công chúa về thành phủ "

Hoa Tranh thấy vậy, khuôn mặt trắng bệch lắc đầu lùi người ra phía sau Long Điệp .

Dkm

Sao có nhiều ánh mắt nhìn hắn không được hảo ý như vậy, chẳng lẽ...

Đúng như Long Điệp suy đoán, tên Trát Mộc Hợp bắt đầu rời chú ý từ Hoa Tranh chuyển sang phía Long Điệp mỉm cười nói :" Nhà ngươi tên gì "

Ta tên Long Điệp , thấy Trát Mộc Hợp hỏi danh tính bản thân, Long Điệp cũng ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương trả lời.

" Vậy à Long Điệp, hiện tại ngươi với Hoa Tranh có quan hệ như thế nào , nên nhớ phải ăn ngay nói thật " Trát Mộc Hợp khuôn mặt không nóng không lạnh tiếp tục nói.

Thấy Trát Mộc Hợp hỏi, Long Điệp cũng ngẩn người bắt đầu quay người sang dùng câu tương tự hỏi Hoa Tranh

Chúng ta có quan hệ gì chứ ?

Thấy hắn hỏi mình như vậy, nếu là mọi khi nàng tất nhiên sẽ không do dự mà tặng hắn vài cái tát thân yêu, nhưng bây giờ tình cảnh hoàn toàn khác a, nàng biết trả lời làm sao bây giờ?

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định cắn răng nhỏ giọng trả lời " chúng ta... chúng ta hiện tại là bạn bè nha "

Long Điệp gật đầu với nàng, nhanh chóng thông báo tin tức này cho Trát Mộc Hợp đằng kia.

"Hừ , chỉ là bạn bè, Long Điệp bây giờ ta muốn đưa bạn ngươi cùng cha nàng đi, ngươi ngăn cản sao? " Trát Mộc Hợp nhìn Long Điệp vừa hỏi vừa trừng mắt, khắp người hắn toả ra hàn khí bức người.

Nếu là người bình thường, khi gặp khí thế hơn chục ngàn quân này mà dám nói có sao?

Hoa Tranh bên cạnh khuôn mặt buồn bã , cúi đầu , giường như là cam chịu số phận , nàng cũng không mong Long Điệp dám chống lại Trát Mộc Hợp , tuy Long Điệp võ công rất lợi hại, nhưng một người chắc chắn không thể chống lại vài chục vạn người nha.

Thành Cát Tư Hãn chỉ nhìn Long Điệp một hồi, lắc đầu khuôn mặt tuyệt vọng.

"Ta sẽ nhanh chóng rời đi, mong đại vương tha mạng" Long Điệp giải vờ run giọng nói

Câu trả lời của Long Điệp làm Trát Mộc Hợp khá hài lòng .

Những binh lính xung quanh nhìn Long Điệp bằng ánh mắt khinh thường , có người còn cười nhạo, mở mồm trêu chọc :" thì ra là một tên ham sống sợ chết haha "

Hoa Tranh khuôn mặt tái nhợt nhìn Long Điệp, trong ánh mắt nàng đủ mọi ý niệm

-Thất vọng trong tâm trí

Nàng biết Long Điệp là một tên đang ghét, hắn nhìn thân thể nàng, luôn luôn trêu chọc nàng , thế nhưng không hiểu sao mỗi ngày nàng đều mong được gặp hắn, kể cả trong giấc mơ nàng cũng mơ thấy hắn cùng nàng triền miên.

Chẳng lẽ nàng yêu hắn?

Không thể nào nàng lại yêu một người mới gặp lần đầu tiên, mặc dù hắn.. thật sự rất đẹp trai

Nàng là một công chúa, Long Điệp thân phận là một người qua đường được ca ca nàng cứu về, chẳng lẽ một vị công chúa như nàng lại có thể trùng hợp hàng ngày gặp hắn như thế

Tất nhiên là không thể nào rồi

Nàng yêu hắn muốn gặp hắn nhiều hơn, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn lại cố ý dùng những từ ngữ đồi bại để trêu đùa nàng .

Trong tình cảnh này

Không còn tình yêu... Chỉ còn lại tràn trề sự thất vọng .

.....

"Thưa ngài , thần có vật này muốn giao cho ngài trước khi đi " Long Điệp lờ đi những ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình , run giọng cúi đầu nói.

" Vật gì, sao phải thần thần bí bí như vậy, không thể nói tại đây được sao?" Trát Mộc Hợp hơi nhíu mày nhìn sang.

" Xin ngài thứ lỗi, vật này nếu nói ra khá tế nhị ,mặt khác cũng là của Hoa Tranh gửi tặng thần trước đây , nếu ngài không cảm thấy hứng thú thần dân cũng không dám ép buộc " Long Điệp cúi thấp đầu, giọng nói ra có vẻ hơi trần trừ , cứ như vật này hắn là không nỡ dâng lên đấy.

"Ngươi lại đây " Trát Mộc Hợp vẻ mặt hơi hiếu kì , gật đầu ra lệnh cho phép Long Điệp tiến tới phía hắn , trong lòng thì suy tính, bên cạnh có hơn hai mươi người trung cấp , một tên mặt trắng thì có thể làm nên cơm trắng gạo tiền gì cơ chứ, cứ cho hắn vào để mình xem bảo vật là gì đã, nếu làm Trát Mộc Hợp này không hài lòng.

Hừ.. muốn đi cũng đừng hòng đi.