Chương 12: Hệ thống siêu cấp thiên đạo

Còn bên này Quách Tĩnh , Xích Ngột, Thành chủ ( Thành Cát Tư Hãn ) và vài vị tướng quân phe ta đang bị gần 200 chiến sĩ phe địch bao vây.

" Hừ , ngươi một tên ăn cháo đá bát cũng có tư cách nói chuyện cùng ta? " Thành Cát Tư Hãn cho dù bước vào hoàn cảnh tuồn cùng, cũng không nhượng bộ, ngẩng cao đầu nói những lời đả kích đối phương.

Nghe được lời này không chỉ Trát Mộc Hợp

Vị tướng quân Vương Hãn đằng sau hắn kĩa cũng xấu hổ cúi đầu, sau khuôn mặt lại bắt đầu âm trầm không biết là đang suy nghĩ gì .

"Không cần phải suy nghĩ chi cho mệt, thắng làm vua thua làm giặc , bây giờ chúng ta đã chiến thắng, ta Trát Mộc Hợp người duy nhất làm vua thảo nguyên, sau này sẽ là những ngày tháng đau khổ đối với hắn Thành Cát Tư Nhĩ " Trát Mộc Hợp thấy bầu không khí có vẻ không quá thích hợp , liền lớn tiếng hét lên

" Bắt sống tất cả bọn chúng lại , phải khiến chúng sống không bằng chết , cứ coi như là trả thù cho những chiến sĩ đã hi sinh trong ngày hôm này đi "

...

"Thành chủ người mau đi đi , ta cùng mấy người còn lại sẽ cố gắng chống đỡ giúp ngài bình an trở về cổng thành , có ca ca Long Điệp giúp đỡ hãy đưa công chúa đi một nơi thật xa ít người sinh sống " Quách Tĩnh quần áo khắp người đều là máu tươi, cắn răng đẩy Thành Cát Tư Hãn về phía sau rồi quay đầu nói...

Nói hết câu , hắn cùng những tướng quân còn lại đã bắt đầu vó ngựa lao lên chiến đấu.

"Ngài mau đi "

"Thành chủ mau chạy đi "

"Chen"g cheng " tiếng giao kiếm lại vang lên.

"Không minh quyền , chết đi kẻ phản bội " Quách tĩnh bay khỏi ngựa, hướng nắm tay kèm theo chân khí hướng Trát Mộc Hợp đấm tới.

" Hừ , có chút bản lĩnh cỏn con mà dám huênh hoang, hôm nay gia gia cho ngươi thấy thế nào gọi là cường giả " Trát Mộc Hợp nhìn hướng Quách Tĩnh , chỉ cười cợt dường như không để đòn tất công này vào mắt.

A..a. a.. phụt ~~

Hai người áo đen từ rừng cây bay ra, một người ngăn chặn đòn công kích của Quách Tĩnh, một người xuất hiện phía sau lưng thoắt ẩn thoắt hiện làm Quách Tĩnh không kịp trở tay, ăn một chưởng bay về phía sau phun một ngụm máu .

"Ha ...ha , chẳng lẽ thiên tài Quách Tĩnh mà các ngươi bồi dưỡng tài nguyên mấy năm nay lại chỉ có chút năng lực như vậy, ta thật thất vọng đấy " Trát Mộc Hợp vó ngựa tới, nhìn từ cao xuống chỗ Quách Tĩnh bắt đầu cất giọng sỉ nhục.

" Ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi "

" phì.. Ta xuống âm tào có làm ma cũng không buông tha ngươi " lại nghe hắn nói , Quách Tĩnh cũng ôm tay đứng dậy , ngẩn đầu mặt đối mặt Trát Mộc Hợp rồi bất chợt phun một bãi nước miếng vào mặt hắn.

"Này thì làm ma... này thì không buông tha.." bị nước bọt tung tóe trên mặt, biểu cảm bây giờ của Trát Mộc Hợp vô cùng phẫn nộ đạp Quách Tĩnh ngã lăn quay , rồi sai thuộc hạ tra tấn liên hồi.

"Quách Tĩnh , mau cứu Quách Tĩnh.. " Xích Ngột và những người còn lại đang chiến đấu cùng những binh sĩ phe địch, khi nhìn qua tình hình bên kia thì giật mình lao đến rồi hét lên .

Hai tên sát thủ dừng tay , hướng bọn người Xích Ngột nhìn qua cười cợt :" muốn chết đến vậy? , tại cái vùng thảo nguyên này, người hôm nay cứu được các ngươi hiện tại còn chưa có sinh ra"

Nói rồi tên nọ gật đầu ra hiệu với tên còn lại, khinh công hướng phía đám người .

Xích Ngột xét về tài bắn tên, cũng thuộc loại top hàng đầu thảo nguyên mông cổ, nhưng hiện tại lại không hề có đất dụng võ a.

Đối thủ mạnh mẽ đến đáng sợ, chỉ vài chiêu cơ bản, gần như tất quân tướng phe ta đã gục ngã hi sinh.

Xích Ngột cũng bị nội công đánh bay về phía sau lăn quay ra đất, quần áo rách rưới, vết thương rách ra làm máu chảy đầy người.

Chẳng lẽ quê hương thành chủ đã cố gắng xây dựng suốt 20 năm, bây giờ lại dễ dàng gục ngã như vậy sao?

Hắn không can tâm, mồm lại phun một ngụm máu ngất đi.

"Haha một lũ vô dụng , Thành Cát Tư Hãn chẳng lẽ suốt 20 năm qua, ngươi chỉ luôn luôn cung cấp tài nguyên nuôi không một lũ bất tài vô dụng này thôi sao? " Trát Mộc Hợp ngẩng đầu lên trời cười lớn.

"Thưa đức vua, chúng ta đã chiến thắng Thành Cát Tư Hãn, bây giờ có nên vào thành.... " Vương Hãn vừa nói khuôn mặt âm trầm, bàn tay hướng động tác cắt cổ.

........

Thông báo, thông báo, thành chủ đã trở lại

Sao lại nhanh như vậy, chiến thắng rồi sao ?

Ơ sao lại có một mình thành chủ trở về, những người khác đâu?

Thấy Thành Cát Tư Hãn cưỡi ngựa trở lại thành, mọi người dân trong thành bắt đầu xì xào bàn tán.

Hoa Tranh, Long Điệp cũng nghe được tin này, vội vàng chuẩn bị bước ra tiếp đón.

Không bao lâu

Từ xa đã xuất hiện bóng dáng Thành Cát Tư Hãn

Nhưng....

Hình như thần sắc trên khuôn mặt hắn hiện tại, có gì đó không đúng thì phải

Lo lắng sao?

Đừng nói là....

Chắc đây cũng chỉ là suy đoán tiêu cực do nàng lo lắng mà xuất hiện, Hoa Tranh vẫn nở nụ cười bước nhanh về phía trước

Nhưng một lúc sau, khuôn mặt nàng đờ ra , nụ cười trên môi chợt cứng lại có dấu hiệu bắt đầu lạnh xuống sau khi nghe Thành Cát Tư Hãn hổn hển phát ra thanh âm luống cuống :" Hoa Tranh con mau chạy đi, đến nơi càng xa càng tốt, mau...mau chuẩn bị đồ đạc xuất hành "

" Cha sao lại như vậy, ca ca Quách Tĩnh đâu, Xích Ngột sư phụ đâu, mọi người....chẳng lẽ ..." Hoa Tranh khuôn mặt lo lắng dò hỏi , nàng đã bắt đầu có dấu hiệu sắp bật khóc.

" Ta.. ta chuẩn bị không chu toàn , bị đối phương dắt mũi, Quách Tĩnh, Xích Ngột vì bảo vệ ta về thành mà bây giờ chưa rõ sống chết." Thành Cát Tư Hãn bóng lưng bây giờ không có một chút khí thế ép người , khuôn mặt ông buồn rầu, mái tóc trắng rối tung, nhìn như đã già thêm chục tuổi.

" Bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, con phải đi..... Hí...... " Ông chưa kịp nói xong , lại bắt đầu nghe thấy tiếng vó ngựa rồn rập ngoài cửa thành.

Không kịp nữa rồi

" Long Điệp , Hoa Tranh tiểu nữ bề ngoài có chút cứng đầu, nhưng tâm tính không xấu, mong ngài đừng để bụng những việc nàng gây ra trước kia , còn ta trước kia nếu có đắc tội qua thì xin Long Điệp ngài nhận của ta một lạy coi như bồi tội "

" Cái thân già này có chết cũng phải bảo vệ quê hương, chết ở quê hương, ta chỉ mong Long Điệp ngài trên đường tẩu thoát cố gắng bảo vệ nàng chu toàn, đi một nơi thật xa ...làm lại bắt đầu một cuộc sống mới, đời đời hạnh phúc" Thành Cát Tư Hãn vừa nói lại cúi đầu một lần, đây là lần đầu tiên hắn bỏ đi lòng tự tôn cao ngạo, quỳ xuống cầu xin người khác.

Chắc đây là lần đầu nhưng cũng chắc chắn là lần cuối cùng đi

Tầm này liêm sỉ gì nữa

Một người từ đầu là thành chủ đứng đầu một thành lớn đứng đầu mông cổ, chỉ vì khinh địch dẫn đến sai lầm chí mạng, ba người con trai hắn trước đây nuông triều yêu thương khi bắt đầu phát động chiến tranh thì người không thấy quỷ không hay , chỉ còn lại đứa con gái lớn đứng trước cửa thành chờ đợi hắn chiến thắng trở lại..

Chắc nàng thất vọng lắm, khi có một người cha như hắn