Chương 9: Hệ Thống Cường Cấp Nữ Thần

•Đinh, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.

Âm thanh hệ thống vang vọng trong đầu Lý Thiếu Thiên như một tiếng chuông hồi tỉnh. Cả người hắn bao chùm ánh sáng.

Sau khi ánh sáng vụt tắt, trạng thái của Lý Thiếu Thiên đã hồi phục về bình thường. Vừa lúc Diệp Tiểu Mộc đã vậy ý niệm triệu hồi mộc trượng, một cổ tiên mắt minh bộc phát thổi bay toàn bộ Xích Phi Thử bám trên người bọn họ.

Chít chít...

Đám Xích Phi Thử sợ hãi bay tán loạn, con đầu đàn đã chết bọn nó đâu còn dũng khí để liều mạng nữa lập tức chia năm xẻ bảy biến mất.

•Phù...

Lý Thiếu Thiên lúc này mới thở ra một hơi, lồm cồm bò dậy. Lúc nãy quả thật cmn nguy hiểm, suýt chút mạng nhỏ cũng mất. May mà cuối cùng huyền kiếm trúng đích giết chết Xích Phi Thử vương khiến đẳng cấp hắn thăng lên vừa lúc hồi phục, bằng không thì giờ hắn đã là một cỗ thây ấm áp.

•Chủ nhân không sao chứ...

Diệp Tiểu Mộc ngồi bệch dưới đất, hai chân bắt chéo ra sau, tay thì đặt lên đùi Lý Thiếu Thiên bày ra một bộ dáng quan tâm hỏi.

•Không sau, tất cả đều tốt...

Lý Thiếu Thiên mỉm cười đáp, sau khi lv tăng lên thì trạng thái của hắn cũng đã hoàn thành hồi phục.

•Tại lúc nãy chủ nhân lại làm vậy..

Diệp Tiểu Mộc con mắt chớp chớp, bên trong lóe lên một tia thắc mắc.

•Ặc, ta lúc đó lo em vì không có vũ khí sẽ bị đám Xích Phi Thử vây công, vốn dĩ chỉ là muốn bảo vệ em ai ngờ chúng tấn công dữ dội quá, quả thật suýt chết...

Lý Thiếu Thiên gãi đầu cười cười.

Diệp Tiểu Mộc cũng cười.

•Chủ nhân, chủ nhân là đồ ngốc, lực phòng ngự của người yếu hơn nô gia nhiều, làm sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa Mộc Linh Trượng là bản mệnh linh khí của nô gia, chỉ cần nô gia muốn hoàn thành có thể triệu hồi.

Diệp Tiểu Mộc che miệng cười.

•Ta là nam nhân, lúc tình thế như vậy mới lo lắng cho em là nữ nhân không chịu được, cảm thấy thương hoa tiếc ngọc nên mới liều mạng bảo hộ. Nếu ta biết em có thể gọi về mộc trượng ta đã không làm...

Lý Thiếu Thiên có hơi bất mãn, hì hục nói.

Phốc...

Lý Thiếu Thiên sững sờ. Diệp Tiểu Mộc không nói không rằng lại hôn hắn một cái.

•Chủ nhân người thật đặc biệt, nô gia có thể cảm nhận được người đối với nô gia rất tốt...

Diệp Tiểu Mộc nhìn hắn miệng cười tươi như hoa.

•Ừm, nụ hôn này cũng đáng cho ta liều mạng...

Lý Thiếu Thiên gật gù thõa mãn.

•Nhưng...

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên nghiêm lại.

•Từ nay về sau chủ nhân không được làm như vậy nữa, trách nhiệm của nô gia là bảo vệ chủ nhân, người nhất quyết không được để mình gặp nguy hiểm.

Nhìn thái độ nghiêm túc của Diệp Tiểu Mộc, Lý Thiếu Thiên không khỏi có cảm giác đáng yêu, qua loa gật đầu.

•Ừm, ta biết rồi.

Đoạn hắn lười biếng vươn vai.

•Trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi, mao lại tiếp tục.

Nói xong toan bước theo hướng bì rừng li khai, Diệp Tiểu Mộc cũng mau mắn đi theo.

•Chết...

Đột nhiên Lý Thiếu Thiên gấp gáp dừng lại, bộ dạng giống như quên thứ gì đó quan trọng, vội vội vàng vàng quay trở lại chỗ lúc nãy.

•Có chuyện gì vậy...

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác hỏi.

•Con bà nó, suýt nữa quên mất không thu thập bọn này...

Lý Thiếu Thiên tự mắng một tiếng rồi bắt đầu thu thập xác của những con Xích Phi Thử đã chết. Nhìn hắn như vậy Diệp Tiểu Mộc không khỏi phì cười, trong lòng nàng hắn quả thật là một người thú vị.

Xích Phi Thử tuy là yêu thú nhưng trên thân thể tài nguyên không nhiều, ngoại trừ máu huyết ra chỉ có mấy chiếc răng là hơi có giá trị. May mắn là những con tu vi cao cấp thì có thêm Hỏa Tinh thạch, đặc biệt là Xích Phi Thử vương cho ra một khối lớn mới làm cho Lý Thiếu Thiên có cảm giác không bị lỗ.

Cứ thế hai người vừa đi vừa trò chuyện suốt chặng đường. Họ rất nhanh đã ra khỏi khu rừng, nơi mà họ muốn đến là Ngưu Gia thôn.

Lý Thiếu Thiên thân là chuyển kiếp vì vậy ở thế giới này hắn cũng có một danh phận, những ký ức đó hắn tự nhiên là nắm được.

Kiếp này hắn tên là Lý Tang, là con của một gia đình nhỏ trong thôn. Tuy nhiên cha mẹ hắn đã chết cách đây mấy năm rồi.

Lý Thiếu Thiên theo con đường nhỏ trở lại nhà mình. Nhà của hắn không lớn, củ nát và liêu xiêu. Đồ đạc bên trong cũng không hơn, toàn bộ đều đã quá hạng sử dụng.

•Em ngồi nghỉ ngơi đi, anh đi tắm... À mà em có cần tắm không..

Lý Thiếu Thiên kéo chiếc ghế cũ cho nàng ngồi, tùy tiện hỏi một tiếng.

Diệp Tiểu Mộc mỉm cười lắc đầu, nàng không phải người bình thường tất nhiên là không cần tắm.

Lý Thiếu Thiên tự không ép buộc nàng, bản thân cởi áo ngoài rồi bước vào buồng tắm.

Trong buồng tắm vỏn vẹn có vài vật dụng để chà rửa và một cái thùng chứa nước còn sử dụng được.

Lý Thiếu Thiên thoải mái cởi bỏ y phục, toàn người lồ lộ. Ừm nhìn khá mi nhon đó...

Lý Thiếu Thiên mỗi ngày thích nhất là tắm, vì vậy tâm tình rất là vui vẻ. Đến lúc quay người lại thì hắn bất chợt đứng hình, bởi vì phía sau hắn chính là Diệp Tiểu Mộc.

•Tiểu Mộc em, em làm ở đây làm gì...

Lý Thiếu Thiên ngơ ngẩn một lúc rồi mới lắp bắp hỏi.

•Nô gia tất nhiên là vào để chà lưng tắm rửa cho chủ nhân...

Diệp Tiểu Mộc vẻ mặt điềm nhiên, mỉm cười đáp.

Lý Thiếu Thiên lúc này mới nhận ra hoàn cảnh của mình, vội vàng lấy tay che lại chỗ yếu hại nhưng ngoại trừ chỗ đó ra mọi vùng khác đều là lõa thể.