•Ách, không cần, ta có thể tự mình tắm...
Lý Thiếu Thiên đổ mồ hôi lạnh vội vàng nói.
•Không được, nhiệm vụ của nô gia là chăm sóc cho chủ nhân, hiện tại chà lưng tắm rửa cho người cũng là chuyện thường tình thôi...
Diệp Tiểu Mộc lắc đầu đáp, thái độ rất kiên quyết.
Lý Thiếu Thiên nhất thời bối rối, không biết nên làm gì.
Diệp Tiểu Mộc không cho hắn cơ hội để từ chối hai tay đã đặt lên vai mạnh mẽ ấn hắn ngồi xuống, thậm chí phong bế luôn khí lực của hắn. Sau đó nàng nhanh chóng nhặt lên một miếng vãi bông, thấm nước rồi nhẹ nhàng lau lưng cho hắn.
•Chủ nhân, người thường xuyên tắm rất cẩu thả phải không, cả người thật là bẩn..
Diệp Tiểu Mộc vừa lau vừa mắng.
Lý Thiếu Thiên đỏ mặt, bình thường hắn tư lự sống đơn chiếc một mình nên cũng lười những chuyện đó.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Mộc không hề quan tâm đến, nàng vô cùng tỉ mỉ kì cọ khắp người hắn giống như mẫu thân đang chăm sóc hài nhi của mình... “ đang ăn viết xong xuýt phun cơm “.
Phần lưng đã xong, hiện tại đến phần phía trước. Diệp Tiểu Mộc thản nhiên đối diện với Lý Thiếu Thiên, không ngừng dùng vãi bông kì cọ ngực cổ của hắn. Nàng làm cực kỳ chăm chú, hoàn toàn không để ý đến Lý Thiếu Thiên lòng đang điên cuồng bão tố. Thử hỏi ai lâm vào hoàn cảnh như hắn mà bình tĩnh được chứ.
Toàn thân đã sạch sẽ hoàn toàn, chỉ còn mỗi một chỗ.
Thấy ánh mắt của Diệp Tiểu Mộc chiếu vào hạ bộ Lý Thiếu Thiên trán chảy một tia hắc tuyến, nội tâm hoảng sợ cực điểm.
Diệp Tiểu Mộc mặt hơi hồng, tuy nhiên lại không chút phản ứng, nhẹ nhàng gạt tay Lý Thiếu Thiên ra.
•Oa...
Nàng thoáng trầm trồ.
•Chỗ này thật là lạ...
Nàng vừa nói vừa dùng tay chạm vào nó, miệng trầm trồ.
•Thật là cứng....
Lý Thiếu Thiên mồ hôi chảy như mưa. Miệng lắp rắp.
•Đừng, chỗ này anh tự làm được rồi, em không cần làm...
•Tại sao..
Diệp Tiểu Mộc lông mi chớp chớp, thắc mắc hỏi.
•Chỗ này cần phải chăm sóc rất đặc biệt...
Lý Thiếu Thiên chọn đại một lí do để trả lời.
•Đặc biệt, như thế nào...
Diệp Tiểu Mộc vẫn tiếp tục tra hỏi.
•À, nói sao ta, trong phim hình như đều dùng miệng...
Nghe nàng hỏi như vậy, Lý Thiếu Thiên không tự chủ nhớ đến mấy bộ phim du nhập từ xứ sở phù tang. Ặc ặc..
Thoát nhiên đầu óc hắn liền loạn nhịp. Phát hiện hạ bộ là lạ.
•Ực...
Lý Thiếu Thiên khẽ nuốt nước miếng, cố gắng ức chế cơn bạo động trong lòng. Diệp Tiểu Mộc vậy mà thật sự dùng miệng chăm cmn sóc dương vật của hắn. “ con bà nó, lòng tác cũng đang dậy sóng “.
•Như vậy phải không...
Diệp Tiểu Mộc vừa ngậm dương vật trong miệng vừa cất tiếng hỏi, vì nói chuyện làm lưỡi nàng liếm lên đầu khất.
Lý Thiếu Thiên triệt để hỏng mất, đầu óc đã trống rỗng, miệng lưỡi khô khốc.
•Chủ nhân cảm thấy khó chịu sao..
Thấy vẻ mặt bất định của hắn nàng nhẹ nhàng nhả hung vật ra khỏi miệng sau đó hỏi.
•Không, rất, rất thoải mái...
Lý Thiếu Thiên nữa tỉnh nữa mê trả lời.
Diệp Tiểu Mộc nghe vậy cũng mỉm cười, tiếp tục cho dương vật vào miệng, dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình tận tình chăm sóc nó.
Lý Thiếu Thiên liên hồi co giật, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời lan tỏa khắp hạ bộ.
Diệp Tiểu Mộc học rất nhanh, dường như là một bản năng, sau khi dùng lưỡi chăm sóc dương vật xong thì nàng bắt đầu nhả ra nuốt vào.
Lý Thiếu Thiên hơi thở nặng nhọc, máu huyết toàn thân như dồn hết lên đại não. Dưới hạ bộ một cảm giác căng cứng bộc phát, nơi đầu khất bắt đầu tê dại.
Hắn mím chặt môi, sự chịu đựng đã đến cực hạn.
Phụt.
Có cái gì đó dữ dội bung lụa.
Diệp Tiểu Mộc trợn mắt kinh ngạc, cảm thấy một dòng chất lỏng ào ạt tuôn ra trong khoang miệng.
Hộc hộc....
Lý Thiếu Thiên thở như trâu, toàn thân mềm nhũng. Toàn bộ khí lực của hắn đã dồn hết vào trận xuất tinh vừa rồi.
Dương vật bỗng chốc thu bé lại, tuột khỏi miệng của Diệp Tiểu Mộc, để lại bên trong một lượng lớn tinh dịch. Phải biết một thanh niên thập cửu niên kỷ tích tụ trong ngần ấy năm, một lần kích phát thì sẽ dữ dội đến mức nào.
•Em, em mau nhả ra đi...
Lý Thiếu Thiên thì thào.
Ực...
Nhưng hắn ngay lập tức biến sắc, Diệp Tiểu Mộc thậm chí không nhổ ra một miếng nào.
•Cảm giác thật là lạ...
Nàng ngẫm ra một lúc rồi sau đó lại nhìn Lý Thiếu Thiên mỉm cười.
•Chủ nhân, người cảm thấy thế nào...
•Sướng đến tê dại...
Lý Thiếu Thiên mày mặt bơ phờ, thật thà đáp.
Diệp Tiểu Mộc nghe qua lấy tay che miệng cười, sau đó một lần tỉ mỉ tắm rửa cho hắn rồi giúp hắn thay y phục.
Lý Thiếu Thiên giờ ngoan ngoãn như con mèo, tùy ý cho nàng chăm sóc. Hay nói cách khác là hắn đã không còn sức phản kháng.
.
.
.
Tắm rửa xong hai người bọn họ lập tức đi chuẩn bị thức ăn. Vốn dĩ nhà của hắn không có đủ vật dụng nên chỉ còn cách nướng thịt lên để ăn.
Tách, tách...
Tiếng lửa nổ thật êm tai. Lý Thiếu Thiên tay cầm hai xiên thịt chăm chú nướng. Thật ra từ đầu Diệp Tiểu Mộc đã giành nướng nhưng hắn quyết không cho, hắn không quen để người khác phục vụ mình.
•Hít hà....
Lý Thiếu Thiên ngửi thơm lan tỏa, miệng trầm trồ.
•Ăn được rồi, ăn được rồi...
Lý Thiếu Thiên mừng rỡ reo lên. Tay cầm hai xiên thịt hớn hở chạy đến chỗ thân cây Diệp Tiểu Mộc đang ngồi, vui vẻ đưa một xiên cho nàng.