Chương 8: Khảo Trắc Luyện Khí Sư

-Em tên gì vậy?

Ngồi lâu cũng chán, cô bắt đầu hỏi hắn. Nghe hỏi vậy, Nghịch Thiên ngẩng đầu lên và nói:

-Em tên Nghịch...à nhầm, Thuận Thiên ạ...

-Ồ vậy sao....

Bầu không khí lại trở về im lặng. Cứ thế cho đến buổi đêm cả hai mới bắt đầu đi ngủ.

Sáng hôm sau....

-Chị định đi đến đâu vậy? Em muốn đi vương thành, chị có đi không?

Trước khi ra đi, Nghịch hiên hỏi cô nhưng thấy vẻ tần ngần do dự của cô thì hắn gợi ý.

-Vương thành sao....

Nói đến vương thành, khuôn mặt cô có chút buồn, có lẽ là đang nhớ tới chuyện không vui nào đó... Do dự một lúc, cô gái vẫn quyết định:

-Được thôi, ta đi để bảo vệ em cũng được.

Sau đó, cả hai người nhấc chân tới vương thành....

Ở một nơi trong vương thành:

-Uyển nhi vẫn chưa về sao?.. Chết thật, cái con bé này sao lại dỗi lâu như thế không biết....

-Thư phu nhân, tiểu thư có lẽ sẽ về sớm thôi. Mong phu nhân không nên lo nghĩ nhiều mà ảnh hưởng thân thể...

Trong một căn biệt thự, một thiếu phụ và một tên giống như hộ vệ nói chuyện với nhau. Sau khi nghe tên này nói, thiếu phụ gật đầu, phất tay:

-Được rồi, ngươi đi ra đi....

-Báo! Có chuyện thưa phu nhân!

Đúng lúc này, một tên gia nô chạy vào, khuôn mặt sốt sắng. Hiếu phụ và tên hộ vệ nhìn nhau, liếc tên gia nô này và hỏi hắn:

-Chuyện gì xảy ra mà ngươi gấp gáp như vậy??

Lúc này tên gia nô mới có thời gian thở dốc. Nghe Thư phu nhân hỏi, tên này ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động:

-Tiểu... tiểu thư đã về thưa phu nhân...hộc hộc...

-Thật sao?- Vẻ mặt thiếu phụ lúc này cũng kích động chẳng kém.

Trong vương thành, Nghịch Thiên và cô gái đang thong dong đi dạo mà không biết rằng hành tung của mình luôn bị người theo dõi.

-Chị à, chị có biết chỗ nào bán luyện khí cụ tốt nhất không?

-Để làm gì?- Bất ngờ trước câu hỏi của Nghịch Thiên, cô nàng không nhịn được hỏi.

-Rồi chị sẽ biết thôi...- Hắn cười bí ẩn làm cô càng lúc càng tò mò nhưng vẫn dẫn hắn đến một tòa nhà lớn, trên đó có một biển hiệu khắc chữ Luyện Khí Hội mang một cỗ uy nghiêm khó có thể xâm phạm.

Đứng trước tòa nhà, hắn cảm khái:

-Không hổ là Luyện Khí Hội! Dù không phải là tổng bộ nhưng quy mô cũng thật lớn a...

-Đến nơi rồi đó!

Tiếng của cô gái vang lên kéo Nghịch Thiên trở về thực tại. Gật đầu một tiếng, hắn đi vào cùng cô.

Đến quầy hàng trong này, cô gái nói:

-Cho ta những luyện khí cụ tốt có được không?

Một lão nhân tóc bạc trắng đang nhắm mát dưỡng thần thì nghe cô nàng gọi mình thì mở mắt ra, một luồng tinh quang bắn thẳng ra ngoài.

-Chẳng lẽ cô không biết chỉ luyện khí sư hạ cấp trở lên mới có quyền mua chúng sao?

Nghe hỏi như vậy, cô gái bất đắc dĩ nhìn Nghịch Thiên, vẻ mặt áy náy:

-Xin lỗi, có lẽ sẽ không mua được rồi....

-Vì sao lại không mua được? Chỉ là luyện khí sư hạ cấp mới mua được sao....quá đơn giản!

Nghe lão già nói vậy thì Nghịch Thiên kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì yêu cầu quá khắt khe mà là vì quá.... đơn giản đi!

-Cái gì?

Nghe hắn nói như vậy, không ít luyện khí sư hạ cấp đều nhìn sang hắn, vẻ mặt phẫn nộ.

Người ta tồn ít nhất 18 năm để đạt đến luyện khí sư hạ cấp, đó đã là thiên tài trong thiên tài.... Mà ngươi lại bảo nó đơn giản khi chưa nhìn lại thân thể của mình. Nhỏ như hạt mít thì lại làm được gì? Sợ cầm búa rèn còn khó huống gì là làm luyện khí sư!

-Cuồng vọng! Xem lại bản thân mình đi...Chưa dứt sữa đã ngông nghênh như vậy..chán sống sao?

Một tên thanh niên khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi nhìn hắn, quát lớn. Mọi người thấy thế thì gật đầu, rõ ràng là đông tình với thanh niên này.

+Profile: Mạnh Kha- Tuổi: 24- Tu vi: Pháp sư hậu kì- Công pháp: Hỏa Minh Công (cùi mía)- Trang bị: Búa Ngân Hoàng (đồ rèn hạ phẩm)- Chức nghiệp: Luyện khí sư học đồ.

-Hừ. Chỉ là luyện khí sư học đồ lại giễu võ dương oai?

Tên này nghe nói vậy thì suýt hôn mê.

Dễ nghe quá ha! Ngươi ít nhất phải là luyện khí sư hạ cấp mới nói câu đó được a....Đằng này ngươi lại chưa bằng nổi cái chân của ta....

Tự cao tự đại cái con khỉ!

-Ngươi...ngươi cái tên ranh con này....

Mất mặt vì Nghịch Thiên, tên này nói cũng chẳng nên lời, mặt thì đỏ như uống rượu. Nghĩ ra được cái gì, hắn nói:

-Vậy ngươi thi sát hạch luyện khí sư với ta. Ai chế tạo ra được một pháp cụ có cấp bậc cao hơn thì người kia phải tuân thủ điều kiện mà người thắng đưa ra, được chứ?

Vừa nói, ánh mắt hắn sáng lên nhìn cô gái bên cạnh Nghịch Thiên. Thấy dị trạng của tên này, Nghịch Thiên cười không rõ ý vị nói:

-Được thôi. Ngay lúc này đấu luôn đi!

-Ai sợ ai! Lấy hai bộ luyện khí cụ đến đây cho ta, nhớ là phải cùng cấp bậc. Không ai được dùng đồ rèn của bản thân!

-Chấp ngươi!- Nghịch Thiên nhắm mắt nhàn nhạt đáp.

Tên thanh niên sắp điên mất thôi.

Bộ nhà ngươi bị ngu hả? Khác về kinh nghiệm mà lại đòi rèn cùng một bộ luyện khí cụ...

Rõ ràng là chán sống!

Nghĩ là vậy nhưng hắn chẳng dám nói. Lợi thế của bản thân cứ thế bị mất thì thôi toang hắn quá...

-Này Thuận Thiên... Em làm như vậy có ổn hay không?

-Không sao... dăm ba cái chuyện vặt này vẫn còn chưa đáng để em quan tâm!

Đùa gì thế?

Hệ thống đã bán cho ta đủ thể loại kinh nghiệm về luyện khí, luện đan, trận pháp.Bây giờ ta còn có thể luyện được Tối Cao Pháp Khí....giờ còn để thua nữa thì có hệ thống chỉ để làm cảnh hả?

Nghe hắn nói vậy thì cô cũng thả lỏng một chút nhưng vẫn có lo lắng. Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ a....

Để hắn biết được suy nghĩ của cô lúc này thì có mà cười bể bụng. Trẻ con thời nay đâu ai biết được nó sẽ làm gì??

Một lúc sau, một tên sai vặt đem ra hai bộ đồ dùng gồm búa, đe, .... đủ các loại không thiếu thứ gì. Nhờ lão nhân lúc nãy ở quầy hàng làm trọng tài, sau đó cả hai đem dụng cụ về khu vực thi của mình. Lúc này, tiếng lão nhân vang lên:

-Quy tắc khảo sát luyện khí sư: phân bố theo cấp bậc pháp bảo các ngươi chế tạo ra, pháp bảo cấp nào thì luyện khí sư cấp đó. Không gian lận trong khi thi. Cuộc thi diễn ra trong hai tiếng. Các ngươi hiểu chưa?

-Rõ! – Tiếng cả hai người đồng thanh vang lên.

-Vậy ta tuyên bố khảo sát bắt đầu!

Dứt lời, tên thanh niên bắt đầu lấy nguyên liệu đã được phân phối cho để chế biến trong khi Nghịch Thiên vẫn không nhúc nhích:

-Đúng là Mạnh Kha, đệ tử luyện khí sư thánh cấp có khác!

-Ừm! Nhưng sao tên nhóc kia chưa làm gì mà lại nhắn mắt như vậy? Không lẽ là ngủ?

Một đoàn người phía dưới xôn xao sau khi thấy kĩ thuật của Mạnh Kha nhưng lại cổ quái, khinh thường nhìn Nghịch Thiên..

......................

Nếu muốn ta bạo chương thì cứ ủng hộ mạnh tay nhé