-Cha! Con muốn đi lịch luyện một mình có được không cha?
Trong thư phòng của Quốc Thần, Nghịch Thiên đang nũng nịu đòi đi lịch luyện.
-Hửm? Sao lại nảy ra cái ý tưởng này?- Quốc Thần khó hiểu nhìn hắn.
-Cha xem, đám cùng lứa chẳng ai đánh thắng con a, với lại mấy tên thầy giáo huấn luyện đánh với con cũng cố tình thua à….
Sau khi nài nỉ ỉ ôi một lúc thì cuối cùng hắn cũng được Quốc Thần đồng ý. Chuẩn bị hành lý (thật ra có đem gì đi đâu, hệ thống bao ăn rồi mà…) một lúc rồi Nghịch Thiên đi ngủ.
Sáng hôm sau, ở trước cổng vương cung…
-Thiên nhi, con phải cẩn thận a, kẻ xấu ngoài đấy nhiều lắm đó.- Thanh Nhã khẽ lau nước mắt rồi nói với hắn.
-Vâng.
-Làm chuyện gì cũng được, tuyệt đối không được để lộ thông tin bản thân là con trai của Đại hoàng tử hiểu chưa?
Sau khi nghe cha mẹ ông bà bla bla căn dặn, Nghịch Thiên cuối cùng cũng có thể bắt đầu chuyến hành trình của mình. Vẫy tay một lúc rồi hắn biến đi mất dạng…
-Thiên nhi có lẽ cũng nên như vậy rồi a…
Cảm khái một tiếng, cả gia đình đi vào vương cung, ai làm việc nấy…
Quay trở lại với Nghịch Thiên cảu chúng ta. Đang trên đường đi ra vương thành, hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tái xanh:
-Bỏ mẹ, ta đang trong hình hài con nít 6 tuổi a…Lỡ may có đứa khốn nạn nào đó bắt cóc hấp diêm ta thì….. Ách.
-Cửa hàng!
Ý niệm thoáng động, một bảng thông tin hiện lên trước mắt với đủ thứ đồ, đủ lại mệnh giá.
-Thuật ngụy trang!
Vừa dứt lời, một ô hàng liền hiện lên trước mắt hắn:
-Thuật ngụy trang toàn diện- Có thể thay đổi ngoại hình và giọng nói đến nỗi cha mẹ nhận không ra. Có hiệu lực mãi mãi và có thể giải trừ thuật bất cứ lúc nào.- Giá: 150000 điểm mua sắm- Hiện tại có 205000 điểm mua sắm.
-Ai nha, may mắn thật a…hệ thống, ta mua thứ này!
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên:
-Thằng đần này, bị bắt cóc hấp diêm lại chẳng thích hả?
Hắn nghe vậy, thân thể thoáng lảo đảo suýt ngất.
Đùa ta hả? Thích thì thích thật a nhưng lỡ người bắt cóc ta lại là con ả nào đó xấu như quỷ thì sao? Lần đầu của ta cả a…
-Một chữ thôi hệ thống à….Lượn!
Ta đến mua đồ chứ không phải để ngươi giảng đạo nhân sinh nhá!
-Mua thành công. Học ngay?
Tiếng hệ thống vang lên và ngay lập tức hắn đáp ứng không cần suy nghĩ.
-…….-
-Haizzz… thuật ngụy trang này khó tiêu quá à. Thử xem ta đã học được thế nào…- Thở dài một tiếng rồi Nghịch Thiên lập tức niệm chú ngữ khó hiểu nhưng dần dần, cơ thể hắn bắt đầu có biến hóa. Một phút sau…
Phụp!
-Thành công? Xem kết quả….
Mua chiếc gương từ cửa hàng rồi hắn đưa mặt mình vào đó soi thử. Nhưng vừa thấy khuôn mặt mình trong gương thì hắn lập tức ói ra:
-Ọe! Sao lại xấu như thế này? Ta tưởng tượng rất kĩ càng hình ảnh mấy anh giai Hàn ở kiếp trước rồi a… Thôi mua thêm quyển tạp chí cho dễ tưởng tượng vậy a.
Chỉ thấy mặt hắn lúc này rất buồn cười…Mắt thì nhỏ đến nỗi chẳng thấy bên trong, miệng thì to bằng phân nửa khuôn mặt, mũi thì như mũi heo a…Tóm lại nhìn hắn lúc này như quái vật a. Nếu có người nói hắn là quái thú thì chắc người ta cũng tin sái cổ…
Lại mua thêm một quyển tạp chí người mẫu của kiếp trước, Nghịch Thiên bắt đầu lật từng trang để xem ảnh. Đến một trang sách, hắn lập tức ngừng lại động tác, đôi mắt sáng lên:
-A! Đây mới là thể loại giai đẹp không lẫn tạp chất a…
Hắn lại ngồi tưởng tượng và niệm chú ngữ của thuật ngụy trang.
Ục ục ục ục… khuôn mặt hắn lúc này biến dạng, nhìn trưởng thành hơn không ít so với vẻ đẹp ngây thơ trước đây. Thân thể thoáng cái cao tới 1m78, bằng một thanh niên 18 tuổi. Lại ngắm kĩ bản thân trong gương, lúc này hắn mới hài lòng gật đầu:
-Thế này mới đúng chứ….
Biến đổi hoàn tất, Nghịch Thiên lúc này cao to hơn không ít, tóc và mắt vẫn là hai màu đen xanh không đổi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rất hút hồn. Đã vậy còn có Tình Yêu nguyên tố nên trông hắn càng hấp dẫn hơn trong mắt các cô gái.
Bước đi tiếp đến vương thành nhưng cảm thấy thân thể hơi dơ bẩn nên hắn quyết định đi tắm. Ném hết quần áo trên bờ, Nghịch Thiên nhảy ùm xuống một khúc sông gần đó.
Lúc hắn đang chuẩn bị lên bờ thì nghe được tiếng hát rất dễ nghe của ai đó vang lên.
-Ai vậy nhỉ? Giọng hát hay thật a….Đi xem một chút.
Sau một hồi do dự, Nghịch Thiên vẫn quyết định tìm hiểu ai là chủ nhân giọng hát này. Đi ngược khúc sông là nơi âm thanh phát ra, hắn đi chầm chậm cho đến khi cảm thấy bản thân đã gần nơi cất lên tiếng hát đó rồi thì Nghịch Thiên lặn xuống nước và tiếp tục bơi.
-Chân ai vậy a…Thon dài như vậy chắc có lẽ là chân con gái a….
Thấy đôi chân của ai đó, hắn quyết định nhìn lên. Sau đó mũi Nghịch Thiên bắt đầu chảy máu, đầu óc tê dại…
Đẹp! Không có người con gái nào hắn từng thấy qua đẹp hơn cô gái trước mắt này…Thanh Nhã vẫn phải kém nàng một bậc lớn a.
Dáng người lồi lõm, nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ thì lại nhỏ…..Khuôn mặt thì như vẽ, mang một khí chất trong trắng như màu tóc của cô, mái tóc màu tráng thánh khiết. Đã vậy hát lại hay nữa…
Nghịch Thiên thấy cảnh mỹ nhân trần như nhộng thì máu nóng nổi lên nhưng vẫn cố kìm nén lại mà bơi về chỗ cũ.
Nhấc chân bước đến nơi đặt quần áo khi nãy, Nghịch Thiên nghĩ thầm:
-Tiếc thật a….biết thế ta nhìn thêm chút nữa cho bổ mắt mà. Sao ta ngu vậy không biết.
Tiếc nuối qua đi, hắn lại thò tay xuống lấy quần áo nhưng trống trơn. Lúc này mắt Nghịch Thiên mới nhìn xuống, đồng thời khuôn mặt xanh mét:
-Bỏ bà rồi, quần áo ta đâu?
Sau khi tìm vòng quanh mà không thấy, Nghịch Thiên đã xác định 100% mất quần áo, khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc đỏ:
-Chết mịa lúc đi lỡ không đem theo quần áo to bây giờ biết làm sao?...A vẫn còn đồ cho con nít 6 tuổi mà. Phù, ta thoát kiếp này rồi…
Biến trở lại hình dạng 6 tuổi, hắn lấy y phục trong nhẫn trữ vật rồi mặc vào rồi tiến thẳng hướng vương thành.
Rào rào rào!!!
Bỗng lúc này trời đổ mưa lớn, Nghịch Thiên tìm quanh chỉ thấy một hang động gần đó nên vận hến mana phong hệ lao như bay về hướng hang động.
Rầm!
Có một thân ảnh nào đó chắn trước mặt Nghịch Thiên, đang định lôi hết lời lẽ thô thiển ra mà mắng tên này cho bõ tức thì hắn lại thấy một người quen….
-Cô gái ban nãy đây mà?
Bất giác hắn đỏ mặt, cô nàng ở bên cạnh thấy mình đụng phải một đứa con nít thì hoảng hồn, liền cuống quýt hỏi:
-Này…em gì ơi? Em có sao không vậy? Chắc là đau lắm a, cho chị xin lỗi nhé….
-Em không sao. Cảm ơn chị đã quan tâm…
-Không sao là tốt….
Cả hai người nói chuyện mà không biết bản thân đã ướt như chuột lột. Bước chân vào hang, cô gái than thở:
-Trời ạ! Sao lại bỗng mưa to thế này? Chán thật a…ướt hết cả đồ à…
Cô gái thì than, còn Nghịch Thiên phóng mana hệ hỏa ra hong khô quần áo của mình. Rất nhanh, quần áo của hắn không còn một giọt nước.
-Chị ơi, quần áo của chị ướt hết rồi kìa…
-Á….ơ đồ của em khô hết rồi sao?- Nghe Nghịch Thiên nói, cô gái mới nhận ra và nhìn hắn, sau đó ánh mắt ngạc nhiên.
-Vâng…chị chắc cũng là pháp sư…à.
Vừa định có ý tốt nhắc nhở cô gái nhưng vừa xem xong profile của cô nàng mà hắn bất đắc dĩ.
-Ừ..nhưng chị không thể hong khô quần áo được…
-Haizz, tu luyện ám, quang, lỗi nguyên tố thì làm sao hong khô đồ..
Thở dài một tiếng rồi hắn nói, cô nàng nhìn hắn, mắt không giấu nổi ngạc nhiên:
-Em biết chị tu luyện 3 nguyên tố này? Tài thật a… Vậy em hong khô đồ cho chị nha? Em có nguyên tố hỏa mà nhỉ?
Nảy ra ý tưởng đen tối, Nghịch Thiên giả vờ thở dốc nói:
-Phù…lúc nãy hong khô đồ thì em cạn mana rồi…Em xin lỗi…
Điêu trắng trợn a…Pháp tướng trung kì mà mới chỉ hong khô đồ đã hết mana? Hệ thống nghĩ như vậy nhưng chả dám nói vì sợ lại bị cái kí chủ này “hố” nó chứ không phải nó “hô” Nghịch Thiên a.
-Vậy sao…chỉ còn cách đó…
Dứt lời, cô gái lại thoát hết y phục của bản thân ra làm lộ thân thể hoàn mỹ của mình.
-Có diễm phúc thật a….Không ngờ trong một ngày lại được thấy mỹ nữ khỏa thân tận hai lần a…Máu mũi sắp trào….
Cô không biết rằng vì lầm tưởng hắn là một đứa trẻ ngây thơ mà sau này cô lại bị hắn cho lên bờ xuống ruộng…
-Ai nha…thoải mái thật a…may là mình đem theo đồ dự trữ đi.
Thay đồ xong, cô ngồi xuống thở ra một hơi rồi nhìn hắn,hỏihỏi
.......Cầu tlt a........