Chương 20: Ăn

Trong một tòa nhà chung cư ở trung tâm thành phố Thiên Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ bên dưới qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều nhân viêc công sở vừa tan ca về, Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn.

Úi đau

Hàn Vân tỉnh dậy, hắn ở trong một căn phòng kỳ lạ, đảo mắt xung quanh nội thất trang trí cực kỳ hiện đại, hắn còn chẳng biết tại sao mình có mặt ở đây.

Hàn Vân vội vã kiểm tra thân thể của mình, nhìn thấy mọi vết thương cũng không còn, nhưng quần áo đã rách tả tơi, máu tươi trộn với bùn đất đã khô cứng lại.

Hắn mơ hồ cố nhớ lại việc đêm đó, nhưng càng cố thì càng cảm thấy mông lung,

Hắn chỉ nhớ đang lúc tưởng là sắp chết thì có một giọng nói vang lên trong đầu, rồi Hàn Vân bất tỉnh

“kẻ nói chuyện với mình là ai?, mình bị tâm thần phân liệt? đây là nhà hắn?”

Tặc lưới, Hàn Vân ngó nhìn xung quanh, phát hiện thấy có phòng tắm, vội vã đi vào, nhưng hắn quên mất là không có quần áo để thay, cái balo hắn mang theo bên mình cũng không thấy còn, bèn mò vào một căn phòng nhìn giống như là phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng,

“Hàn Vân chỉ đoàn rằng lúc mình bất tỉnh có kẻ đã cứu và đưa mình đi”

Hàn Vân giật mình vì căn phòng của hắn vào hình như là của nữ nhân, trong bài bố cực đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn làm việc, tủ sách và một tủ quần áo

rón rén lục lọi tủ quần áo, toàn là quần áo nữ nhân?, còn có áo lót phụ nữ?

“tên này ở đây nuôi nữ nhân?”

Hàn Vân đang lúc chán nản thì hắn tìm hấy một bộ quần áo của nam khá là vừa, hí hửng đi vào phòng tắm. thì Hàn Vân đụng phải một con mèo trắng,

Con mèo nhìn thấy Hàn Vân thì không thấy sợ hãi gì cả, kêu meo meo chạy về phía hắn liếm láp.

Hàn Vân buồn bực đẩy con mèo ra. Chui vào trong nhà tắm

Rửa trôi hết bụi bẩn và máu me đã khô trên người làm tinh thần của hắn sảng khoái hơn rất là nhiều

Tắm rửa xong xuôi, Hàn Vân sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, hắn vét màn cửa sổ ra thì nhận thấy mình đang ở một tòa nhà chung cư khá là cao, nhìn ít nhất là hắn đang ở tầng 21-22, dưới chân hắn, con mèo trắng không ngừng cọ lông qua lại, làm hắn muốn đá nó đi.

Đang mải mê ngắm nhìn cảnh tượng phía dưới thì cửa phòng đột nhiên có tiếng bấm mật khẩu, rồi lại có một tiếng mở cửa nhẹ nhàng,

Hàn Vân ngạc nhiên quay đầu lại thì bắt gặp một người phụ nữ, nàng có cái cổ trắng ngần, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một bộ đồ cô sở, vớ chân màu đen, đi giày cao gót làm cho đôi chân của nàng càng thêm nõn nà

Hàn Vân nhìn ra, người đứng trước mặt mình là Đường Thiểm Tuyết, người mà mình đã cứu ở công viên trung tâm, cũng là người đã đuổi việc mình ở công trường, trên tay cô còn có một túi thức ăn, hình như là mới mua ở trong siêu thị

“cô ta làm gì ở đây?, đây là nhà cô ta?”

Hai người chạm mặt nhau, Đường Thiểm Tuyết thì giật nảy mình thì có một người lạ mặt xuất hiện ở trong nhà mình, cô định thần lại, định chạy ra khỏi phòng để bảo cảnh sát,

Hàn Vân lúc đầu còn tưởng cô ta quen biết mình, nhưng hắn nghe được tiếng tim đập thình thịch của Đường Thiểm Tuyết lại nhìn vào sắc mặt cô.

Nhanh như cắt Hàn Vân liền nói.

“vào trong nhà đi, cô mà dám làm gì manh động, tôi sẽ giết con mèo của cô” rồi hắn bế con mèo trắng ở dưới chân mình lên, ôm vào trong lòng

Đường Thiểm Tuyết giật mình, nhìn về phía “Bảo Bảo” đã ở trên tay của Hàn Vân từ lúc nào, nàng cắn răng đóng lại cửa phòng, đi về phía sô pha ngồi xuống, Hàn Vân cũng tùy tiện ngồi ở phía đối diện.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Buồn bực Đường Thiểm Tuyết cất tiếng, đanh tan sự minh lặng

“anh là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi”

Hàn Vân ngạc nhiên, cô gái này quả thật lớn gan, dám ở lại đây chất vấn hắn, Hàn Vân nhìn về phía con mèo hắn ôm ở trong lòng cười nghĩ “ do mày sao?”

Rồi Hàn Vân quay về phía Đường Thiểm Tuyết nói

“sự thật là tôi cũng chẳng biết tại sao xuất hiện ở đây, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô đâu, nhưng mà trái đất thật tròn, đi lòng vòng lại gặp được cô”

“nếu như đã như vậy, tôi muốn đề nghị cô để tôi ở lại đây ít ngày, được chứ”

Đường Thiểm Tuyết nghe thấy lời của Hàn Vân thì cảm thấy cực buồn nôn, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói với hắn

“anh không có nhà sao, tôi có thể cho anh chút tiền, đi tìm một khu nhà trọ”

Hàn Vân nghe vậy thì cười cười nhìn khuôn mặt ngốc ngếch của Đường Thiểm Tuyết nói..

“chuyện này thì dễ quá, nhưng cô có hay xem bản tin thời sự không?, về việc một người bị giết ở khu xxx”

“ý anh là?” Đường Thiểm Tuyết hoảng sợ, nàng nhận ra Hàn Vân đang ám chỉ điểm gì,

Hàn Vân thấy khuôn mặt hoảng sợ của Đường Thiểm Tuyết thì cười nói

“không như cô nghĩ đâu, tôi đã bị vu oan, kẻ giết mấy người kia cũng muốn giết tôi, bây giờ tôi cần một nơi để trốn, cô có thế giúp tôi chứ”

“tôi?” Đường Thiểm Tuyết tất nhiên là không tin nhưng gì Hàn Vân nói, cô hối hận vì bây giờ mình đang ngồi cạnh một tên sát nhân.

Nhìn thấy Đường Thiểm Tuyết có vẻ không tin mình, Hàn Vân buồn bực đứng dậy, tiến về phía Đường Thiểm Tuyết hai tay hắn đặt lên vai cô, dùng ánh mắt của một kẻ vừa chở về từ cõi chết nhìn nàng.

“cô không tin tôi cũng được, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, nhưng nếu cô làm lộ điều gì thì đừng có trách tôi.”

“coi như là lầm đó tôi cứu cô ở công viên trung tâm, cô có thế giúp tôi lần này được không?”

“lần đó” Đường Thiểm Tuyết ngạc nhiên, không biết Hàn Vân nói mê sảng cái gì nhưng từ người Hàn Vân bỗng tỏa ra một mùi quen thuộc làm cô nhận ra.

“anh là người lần đó cứu tôi?” Đường Thiểm Tuyết ngạc nhiên nói.

“chẳng phải tôi thì lại ai? Cô nghĩ đó là cái tên Lâm Sơn sao? Thiệt thỏi cho tôi còn bị cô đuổi việc, Hàn Vân buồn bực buông ra vai của Đường Thiểm Tuyết nói.

“đuổi việc?, à tôi nhớ ra rồi, anh là tên đã ăn chực trong đám cưới, lại còn ăn trộm điện thoại?” Đường Thiểm Tuyết ngạc nhiên nói

“tôi không có ăn trộm, không tin cô hỏi cô bạn Bảo Lam của cô xem” Hàn Vân chán nản ôm mặt nói.

“được rồi tôi tạm tin anh,” nghe đến vậy Đường Thiểm Tuyết thở ra một hơi, đứng dậy, xách lấy túi thức ăn, đi vào nhà bếp.

“hôm nay tôi chỉ mua một chút thức ăn, nếu anh không ngại, tôi sẽ chia cho anh một chút” Đường Thiểm Tuyết quay lưng về phía Hàn Vân nói.

Hàn Vân ngạc nhiên tại sao cô nàng này thay đổi nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói.

“cũng được, cảm ơn cô”

Đường Thiểm Tuyết làm thức ăn khuôn mặt nàng đỏ bừng, từ lúc cô ngửi thấy cái mùi của Hàn Vân làm tâm tình cô thả lỏng rất nhiều, mặc dù nghe Hàn Vân nói rất là khó tin, nhưng trực giác lại máy bảo cô nhưng lời Hàn Vân nói là sự thật.

Từng tiếng vang trong nhà bếp xuất hiện, Hàn Vân ngồi ở sô pha, ôm con mèo trắng, thỉnh thoảng lại quay về phía Đường Thiểm Tuyết đề phòng, sợ dằng cô nàng này cầm dao lên ném hắn?

“xong rồi” tầm ba mươi phút sau, Đường Thiểm Tuyết nấu nước xong xuôi, cô cất tiếng gọi Hàn Vân,

Hàn Vân nghe vậy, hắn cũng đứng dậy, nhìn về phía một bàn đầy thức ăn, làm hắn thèm nhỏi dãi