Chương 60: Cố Thiên Sơn

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Vài ngày sau.

Minh Nhân tiếp tục ở lại chỗ của Độc Tử Ngạo vài ngày để tiếp tục luyện kiếm rồi mới trở lại thăm những người phụ nữ của mình.

Chớp mắt tới nơi, căn nhà quen thuộc của Tuyết Nhiên, mở cửa bước vào hắn đôi mắt chớp động khi nghe thấy tiếng cười đùa của Minh Nghi và Yên Yên.

Xong cũng là chớp mắt khi tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Minh Nghi và Yên Yên năng động chạy ra ôm chầm lấy hắn.

" Minh Nhân anh về rồi! " _Minh Nghi.

" Minh Nhân! " _Yên Yên.

Xoa đầu Minh Nghi và Yên Yên, đôi mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng, kẻ từ lúc có hệ thống, hắn đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức chả biết đâu là bản thân.

Nhưng rồi cũng chả còn quan trọng, hắn có họ, hắn không cô đơn và ít nhất...hắn biết có người quan tâm và yêu thương hắn thật lòng, cảm giác ấm áp này cũng đã lâu bị quên lãng, đã lâu bị chôn vùi và đã lâu hắn thèm muốn.

Hắn có thứ hắn ao ước mà chính bản thân hắn không hay biết, thật buồn phiền cho tương lai sắp tới khi...

" Minh Nhân, anh sao thế? " _Yên Yên ngước nhìn hắn với đôi mắt lo lắng, Minh Nhân cũng cúi xuống nhìn nàng rồi nở nụ cười dịu dàng, thứ hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt này.

" Không gì, suy nghĩ một chút. " Minh Nhân giọng nói ấm áp, xong hắn bị hai nàng ta kéo tới phòng khách, nơi mà Lệ Na cùng Tuyết Nhiên đang cùng nhau ngồi uống trà một cách thư thái.

" Tuyết Nhiên Tỷ, xem ai tới kìa? " _Lệ Na nở nụ cười ma mị nhìn về phía Minh Nhân.

" Ừm, chàng ta lúc nào chả thế? Đi rồi thì còn biết đâu đường về. " _Tuyết Nhiên tay nâng tách trà lên miệng nhấm nháp, thư thái nói.

Minh Nhân nghe qua cười ngượng, hắn chả biết phải đối mặt sao với hai người này, trong họ già quá, già ở tính cách và cách cư xử, hai con người này quả thật khiến hắn thấy bản thân nhỏ bé quá.

" Ta về rồi. " Minh Nhân tiến tới bế Tuyết Nhiên lên rồi đặt nàng ta vào lòng.

Minh Nhân thân mật, Tuyết Nhiên nở nụ cười dịu dàng đặt tách trà xuống rồi nhẹ nhàng nép vào ngực hắn.

Phía đối diện, Lệ Na nhìn thấy Minh Nhân bên nặng bên nhẹ liền cực kì không vui, nàng lườm Minh Nhân cái khiến hắn rùng mình nhìn sang.

" Hihi~ " Tuyết Nhiên che miệng cười, phía ngược lại Lệ Na quay mặt "hừ" một cái đầy giận dỗi.

Nhìn thấy một cảnh Minh Nhân chỉ có thể thở dài, hắn nào dám bên nặng bên nhẹ, hành động này chỉ qua cũng là thói quen của hắn mà thôi.

" Nàng giận dỗi cái gì? Chả phải còn hai chỗ sao? " _Minh Nhân nhìn Lệ Na cười nói, trong nàng ta lúc này rất xinh đẹp.

" Không được! Không được! Chỗ này của Em. " _Minh Nghi chạy tới ngồi cạnh.

" Chỗ này cũng là của Em nha~ " _Yên Yên ngồi bên còn lại, cả hai che miệng nhìn Lệ Na cười trêu chọc.

" Hai người...hừm! Ta mới không thèm. " Lệ Na hậm hực quay đi, đôi mắt lườm Minh Nhân đầy hăm dọa.

Nhìn thấy cảnh này hắn cũng chỉ cười khổ rồi nhún vai, cái này là do nàng ta không phải hắn.

Trong lúc vui vẻ cười đùa thì phút giây Minh Nhân nhíu mày, Lệ Na cùng Tuyết Nhiên cũng nhìn nhau không nói.

" Minh Nhân, có rất đông người tới. " _Yên Yên khuôn mặt nghiêm túc, đôi chân mày nàng hơi nhíu lại vẻ đầy khó chịu khi những kẻ kia đang cố phá hỏng bầu không khí vui vẻ của họ.

" Yên Yên, em đi với anh ra ngoài một chút. " _Minh Nhân đứng dậy rời đi, Yên Yên nhẹ gật đầu rồi chạy theo.

Lệ Na nhìn Tuyết Nhiên rồi khẽ thở dài, Tuyết Nhiên không có Minh Nhân bên cạnh liền trở lại với vẻ ôn nhu, khí đầy lạnh lùng của bản thân.

Phía còn lại Minh Nghi cũng là không quan tâm mấy, nàng ta cắm mặt vào điện thoại mà đọc bộ truyện tranh mới tìm được vài giây trước, căn phòng phút giây trở nên yên lặng.

Mở cửa bước ra, Minh Nhân nhìn thấy hơn 20 chiếc xe đen che kín cổng nhà, từ bên trong bước ra vô số kẻ vest và đeo kính đen.

Tâm điểm có lẽ chỉ tập trung ở ba kẻ.

[ Đổng Hứa Thiên - Nội Kình Ngoại Phóng. ]

[ Đổng Du - Phàm Nhân. ]

[ Cố Thiên Sơn - Hóa Cảnh Tông Sư, Trung Kỳ. ]

Nhìn qua một màn chào sân Minh Nhân liền biết đám này sẽ đi vào lòng đất, hắn cũng thật là chả quan tâm mấy tới những loại tôm tép kiểu này nhưng tìm tới tận nơi rồi thì.

" Tới tìm ta sao? Thật có lòng, mời cà Cố Thiên Sơn nha. " _Minh Nhân tay đưa bóp mông Yên Yên một cái khiến nàng ta nhảy dựng trừng mắt nhìn hắn.

" Anh làm gì thế? Đột nhiên lại... " _Yên Yên hai má hồng hồng khẽ tay hắn rồi liếc nhìn ba kẻ vừa đến.

Cố Thiên Sơn bị gọi thẳng tên liền nhíu mày cau mặt nhìn Minh Nhân, tên thật của Lão Nhân này ngoại trừ đồng môn và sư phụ chưa từng ai biết đến, nay tại sao một tên Tiểu Tử lại biết?

Nhìn lại Cố Thiên Sơn, người này già nua tuổi trên 70, lưng cong, nhìn qua ốm yếu nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần thái, liếc qua Minh Nhân và Yên Yên liền tỏa vẻ cao cao tại thượng, kiêu ngạo của Bậc Tông Sư không che giấu vào đâu được.

" Cố Lão, chính là Tên Nhóc này. " Đổng Hứa Thiên đưa tay về phía Minh Nhân nói.

' Tên nhóc này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tên Lão Phu? ' Cố Thiên Sơn thầm nghĩ, nhìn sang Minh Nhân liền hiện lên nét giận dữ khi tên này dám chơi đùa với Nữ Nhân bên cạnh mà khinh bỉ chả thèm để tâm tới lão, một Hóa Cảnh Tông Sư - Trùng Kỳ, đại nhân vật được người người kính nể.

" Xấc Xược! " _Cố Thiên Sơn gằn giọng, người tỏa ra Nội Lực màu xanh lục đẩy lùi hai Đổng Du và Đổng Hứa Thiên lại.

' Tức giận rồi, tên nhóc con ngạo mạn, ngươi chết chắc rồi. Haha! ' _Đổng Du thầm cười.

' Nội Lực cường đại quá, không hổ danh Hóa Cảnh Tông Sư. ' _Đổng Hứa Thiên.

Đổng Du và Đổng Hứa Thiên là thế, về phần Minh Nhân và Yên Yên thì chả thèm nhìn Cố Thiên Sơn một cái, cả hai vẫn là mải mê đùa nghịch.

" Tiểu Tử, ngươi là không để Lão Phu vào mắt? Ngươi thật sự nghĩ mình đủ tư cách để Ngạo Mạn? " _Cố Thiên Sơn gằn giọng, qua thông tin mà Đổng Hứa Thiên nói thì tên nhóc này là Tông Sư, Tông Sư 18 tuổi nghe thật xấc láo, lão đương nhiên không tin nhưng Đổng Hứa Thiên chắc như in khiến Lão tò mò đi xem thử thực hư ra sao.

Xong, Tu Vi vẫn chưa thấy nhưng sự ngạo mạn thì có thừa. Đối với Cố Thiên Sơn mà nói, Minh Nhân lúc này là kẻ đã chết, không cần biết sư phụ hắn ra sao, gia thế địa vị thế nào? Khinh thường Tông Sư là đại kỵ trong giới Võ Đạo, kẻ phạm phải chỉ một chữ CHẾT.

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---