---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---
Nack nổi điên vung lưỡi hái liên tục tấn công Minh Nhân, hắn lúc này đôi mắt đỏ ngầu ẩn hiện Tà Khí hai khóe mắt, mỗi lần vung lưỡi hái liền tạo nên vết cắt sâu nứt nẻ trên sàn nhà hoặc tường Dinh Tự của Độc Tử Ngạo.
Về phía Minh Nhân lúc này vẫn là tâm tĩnh như nước khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm ngoại trừ nụ cười thích thú, chả hiểu tại sao, chả biết từ lúc nào mà hắn trở nên tự tin như thế, tự tin đến ngạo mạn là ánh mắt của hắn bây giờ.
Bị tấn công dồn dập, Minh Nhân chân liên tục sử dụng Bích Lân Bộ để né tránh, thân pháp quỷ dị chớp nhoáng xuất hiện chớp nhoáng biến mất tựa hồ Phép Dịch Chuyển Tức Thời.
Nack thực sự nổi điên với ánh mắt của Minh Nhân, hắn cảm nhận thấy bản thân đang bị khinh thường một cách đầy khó chịu, đôi mắt ấy như kẻ bề trên nhìn xuống dậy, đôi mắt này thật giống với một kẻ đã và đang Thống Trị Âm Giới.
" Keeee!!! Tiểu Tử ngươi dám khinh thường ta!? " Nack thân bao phủ Tà Khí, hình bóng Tử Thần cùng chiếc lưỡi hái hiện lên.
" Đoạt Mệnh!!!? "_Nack hét lớn rồi vung một nhát kiếm khiến thời không dừng lại mà hóa hai màu trắng đen từ nhát chém hướng thẳng tới chỗ Minh Nhân.
Bị dồn ép với sức mạnh kinh hoàng Minh Nhân không lấy nổi một tia ngạc nhiên hay sợ hãi, nhếch mép với nụ cười đầy ngạo mạn hắn khiến Nack tâm tư rối rắm trừng mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn.
' Tiểu Tử này tại sao lại cười? '
Độc Tử Ngạo ung dung trong tư thế chéo chân uống cà phê lúc này cũng là mở to mắt đầy kinh hãi, cả người Minh Nhân bây giờ tỏa ra nguồn khí Tức Hủy Diệt, Tu Vi tăng lên không phanh...Nửa Bước Thần Cảnh, Chuẩn Thần Cảnh, Thần Cảnh, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên...
Độc Tử Ngạo đôi tay run rẩy làm rơi tách cà phê trong tay tạo nên âm thanh vỡ nát, tâm tư sợ hãi với từng giọt mồ hôi rơi rớt.
' Đây...rốt cuộc là cảnh giới gì!? ' Độc Tử Ngạo thầm hét, đúng lúc này trên khắp Địa Cầu một phen chấn kinh khi các Siêu Phàm Giả một phen rùng mình khụy gối trên đất mà hộc máu, toàn bộ Ẩn Thế Tông Môn vô số đôi mắt hướng về một phía...
" Là Ai? " _Điện Chủ - Huyết Sát Thần Điện.
" Là kẻ đó sao, Lời Tiên Đoán của Tử Lão? " _Môn Chủ - Thiên Ý Môn.
" Cho người đi điều tra đi, ta muốn biết rốt cuộc là Ai? " _Cung Chủ - Ngọc Hư Cung.
" Kẻ này, tốt nhất đừng nên vây vào. " _Hội Trưởng - Siêu Phàm Hội.
" Khí tức Thiên Ma này là sao?! " _Tông Môn Tu Chân.
" Mau cho người đi điều tra!? " _Gia Tộc Tu Chân.
---×---
Trở lại với Nack, một phen sợ hãi khiến hắn mồ hôi trán rơi rớt khi đòn tấn công của hắn bị Minh Nhân một tay bóp nát.
" K-Không thể...nào... " Nack buông ta, Lưỡi Hái rơi thẳng xuống sàn nhà tạo nên một tiếng "Ầm" do trọng lượng quá khủng bố của nó.
Nack đôi chân quỳ sụp xuống rồi đập đầu xuống đất hét lớn: " T-Tha mạng...Đại Nhân Tha Mang!?? ".
Minh Nhân thu lại khí tức, sự áp bức biến mất, nhìn lại Độc Tử Ngạo giờ đây khuôn mặt tái xanh nằm bẹp trên đất yếu ớt như kẻ sắp chết.
' Chết Cha, lỡ CMN tay rồi. ' Minh Nhân thở dài xong nhún vai coi như qua chuyện.
Hắn cũng là vô ý mà thôi, trong bản thông tin của Hệ Thống thì ngoài Đẳng Cấp Hóa Cảnh Tông Sư Hậu Kỳ và Nội Lực ra thì còn có Chiến Lực.
Điểm Chiến Lực này để làm gì? Từ khi nó ngày một tăng lên thì cơ thể hắn liên tục xảy ra dị biến, mạnh tới một cách bất ổn, mọi thứ dường như vượt xa con người từ lúc nó đạt 120 điểm.
Hôm nay cũng là rãnh rỗi liền lôi nó ra thử, bỏ qua không dùng tới Nội Lực, hắn là sử dụng Sức Mạnh thật sự của bản thân và kết quả...
Liếc nhìn Nack vẫn đang cúi đầu trên đất đầy sợ hãi Minh Nhân liền nở nụ cười khinh rẻ, vô thức mà thôi, cả hắn cũng không phát hiện thấy.
" Ngươi, Biết Ta Sao? " Minh Nhân giọng bề trên, tiến lại hắn đạp lên đầu Nack rồi nghiền ép kẻ này với lực đạo kinh hoàng.
" Ặc! K-Không...biết...! " Nack kịp trả lời trước khi đầu hắn vỡ nát, vài giây trôi qua đầu kẻ này lại phục hồi xong vẫn là không dám bỏ chạy, vẫn cúi đầu không ngước nhìn trước Minh Nhân, kính trọng như Đấng Tạo hóa là thứ mà Nack dành cho Minh Nhân lúc này.
" Không biết? Vậy ngươi vì sao cúi đầu trước Ta? "_ Minh Nhân tiếp tục hỏi trong khi tay cắm thanh trường kiếm xuống cổ họng Nack một cách đầy tàn bạo.
" Là...khí Tức của Tổ Tiên...Ngài...có Khí Tức Của Tổ Tiên. " _Nack khó khăn trả lời, cả người run rẩy liên hồi.
Minh Nhân nghe xong tặc lưỡi khó chịu, hắn rút thanh trường kiếm bỏ vào túi hệ thống rồi quay sang.
" Về đi, ta sẽ đến gặp cô ta sau. " _Minh Nhân quay lưng bỏ đi, tới chỗ Độc Tử Ngạo hắn cho Lão Nhân này một viên đan rồi trở lại phòng.
Nack lúc này mới đứng dậy một cách run rẩy, rất may mắn khi hắn là một con Quỷ Lâu Năm, đủ lâu để biết một số việc...bây giờ nhớ tới việc hắn từng tần công Minh Nhân thì cả người liền run rẩy không thôi.
' Ta chọc nhầm người rồi... ' Nack biến mất với tâm tư sợ hãi, nếu muốn kẻ kia một ngón tay cũng có thể cho hắn tiêu tan xong chả hiểu tại sao người này không làm vậy, đối với Quỷ mà nói nó quá lạ lùng nhưng hắn lại cảm thấy may mắn khi vẫn giữ được mạng.
---×---
Đổng Gia.
" Hủy Nhiệm Vụ! Ý các ngươi là sao?? "
Trong căn phòng lớn giữa Dinh Thự nhà họ Đổng, Đổng Hứa Thiên - Gia Chủ Đổng Gia hét lớn khi tai đang nghe điện thoại. Người này ngoại hình trung niên to lớn, vạm vỡ, đôi mắt nghiêm nghị cùng khuôn mặt hung tợn đầy sẹo.
Kế bên Đổng Hứa Thiên là Đổng Du, kẻ hiện có khuôn mặt cực kì khó coi, nghe giọng anh trai của hắn thì xem ra việc lần này bất thành.
' Rốt cuộc là tại sao? Tên nhóc đó chả qua biết chút Võ Công, lần này phái đi nhiều Cao Thủ như vậy há tại sao lại thất bại? ' _Đổng Du mắt liếc ngang tâm tư suy nghĩ, vài giây sau dòng suy nghĩ của Đổng Du bị ngắt quãng khi mặt bị Đổng Hứa Thiên tát cho một cái đau điếng nằm tròn đất.
" Ahg!! A-Anh....Tại sao lại đánh em! " _Đau đớn, Đổng Du khéo miệng xuất hiện tia máu cùng vết bầm tím trên khuôn mặt.
" Mày còn dám hỏi!? Tao bảo mày ít đi gây chuyện mày không nghe, giờ thì tốt! Rất tốt, chọc phải Tông Sư còn khiến Cổ Phiếu của Gia Tộc tụt dốc thê thảm, mày nói xem tao có nên giết Mày luôn không? " _Đổng Hứa Thiên Giận Dữ, khuôn mặt hung tợn trừng mắt nhìn Đổng Du.
Đổng Du bấy giờ tâm tư sợ hãi, run rẩy khuôn mặt hắn tối đi, lần này gây họa lớn Gia Tộc chắc chắn sẽ không tha cho hắn nhưng dù có sắp chết vẫn phải cố kéo theo một kẻ.
" Anh! Là tên nhóc đó gây chuyện trước!? Đổng Giang và Đổng Niên là cháu anh đó!? Chả lẽ anh để hai đó nó bị người ngoài đè đầu cưỡi cổ, thể diện của Đổng Gia vứt ở đâu hả!? Em cũng chỉ thay Đổng Gia lấy lại thể diện... " Đổng Du lấp liếm, khuôn mặt hiện lên vẻ gian xảo.
Đổng Hứa Thiên nghe xong thở dài, đôi mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
' Tông Sư 18 tuổi? Kẻ này nhất định phải chết, nếu không kẻ chết là Đổng Gia ta...phải nhờ tới kẻ đó thôi, thật không ngờ mối ân tình mà Gia Gia để lại phải dùng để diệt trừ một tên nhóc con. ' Đổng Hứa Thiên suy nghĩ, ít lâu quay lại nhìn Đổng Du.
" Gọi người chủng bị xe đi, ta và ngươi đi gặp người quen của Gia Gia. "
---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---