Chương 44: Lâm Thu Hoa, Chết.

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Lâm Thu Hoa được hai nam nhân lực lưỡng đưa tới một căn phòng lớn, Minh Nhân chậm rãi đi theo sau, thong thả như nhà mình khiến hắn hòa nhập với nơi này đáng kinh ngạc, nhiều kẻ còn lầm tưởng hắn là người của kẻ ngồi bên trong căn phòng lớn kia.

Đừng ngoài cánh cửa, Minh Nhân giả dạng làm một tên gác cửa như lời dặn dò của vị Đại Ca bên trong.

" Thu Hoa! Mới có 3 ngày không gặp mụ lại tự đưa thân tới gặp ta? Ghiện rồi sao? Muốn chơi bài cũng được, trước hết trả nợ cái đã, khoản tiền 1,2 tỷ mụ thiếu bọn ta tính sao? "

Giọng một người đàn ông trung niên, nghe qua thì Minh Nhân cũng mờ mờ đoán ra ông chủ của nơi này, qua lời nói thì cũng là dân có máu mặt hay đi đâm thuê chém mướn.

" A Bao à, ta thật sự không có tiền...ngươi không để ta đánh vài ván thì lấy tiền đâu trả cho ngươi, hôm nay vận may ta đặc biệt tốt, biết đâu lại thắng lớn đủ tiền trả nợ cho ngươi... "

" Trả cho ta? Haha! Nói nghe hay lắm Lâm Thu Hoa!? Nếu ta không niệm tình ngươi khi xưa từng là bạn cùng giường với ta e là cái mạng ngươi ta còn không thèm giữ? Thế nào, hôm nay ta không tính nhất chuyện xưa, có tiền thì về...không tiền thì đừng về nữa. "

" A Bao? Ngươi...ngươi định làm gì!? Khi xưa là ta từng cứu ngươi! Ngươi đừng có mày lấy ân báo oán!! "

" Ngươi cứu ta khi nào? Cứu ta là lão chồng ngu xuẩn của ngươi kia, đánh cho ta. "

" He he! Đại ca vòng vo với loại đàn bà này làm gì? "

" Phải đấy! "

" C-các ngươi, A! Đau quá! Á! Đừng đánh...Áh!! "

Binh! Bốp chát!

Tiếng la hét, tiếng tát mặt vang dội, Minh Nhân phía bên ngoài nở nụ cười thích thú, hắn vừa nghe một sự việc hết sức vui nhộn, xong lại muốn nói cho Yên Yên nghe về Ba của nàng ta từng bị cắm sừng, tâm tư suy nghĩ không biết khi hắn nói với nàng việc này thì khuôn mặt của nàng ta khi đó sẽ ra sao? Giận dữ, hận thù hay tự tay giết chết người phụ nữ này?

Thích thú với cuộc trò chuyện, Minh Nhân tiếp tục ở lại xem kịch hay, hắn vẫn là đứng phía ngoài như một tên gác cửa mà nghe ngóng.

" Ah! Đừng đánh...đừng đánh ta!? Ah!! Ta trả, ta tra mà tiền các...ngươi là được! "

" Dừng lại. Trả tiền? Tiền đâu? Lâm Thu Hoa ơi là Lâm Thu Hoa, ngươi đừng nghĩ qua mặt được lần nữa. Mấy đồng bạc lẻ này của ngươi cho ta còn không thèm, xong nghe nói...ngươi có đưa con gái nhan sắc không tệ, để tới đây phục vụ anh em của ta, ngươi thấy thế nào? "

" Yên Yên...phải, phải...vậy đi, ta sẽ bắt nó đưa cho ngươi xử trí, nó rất nghe lời ta! t-tha cho ta...tiền nó làm ra liền của các ngươi hết, của các ngươi hết... "

" Ngươi biết điều hơn rồi đấy, để tránh ngươi bỏ trốn, ta để hai tên này theo ngươi...đem con bé đó đến đây, ta cũng là lâu rồi chưa nếm mùi vị gái tơ a! Haha!! "

Điệu cười đầy hứng khởi, hai tên đàn em của kẻ này cũng thích trí cười ha hả, xong khi hai tên tiến tới mở cửa thì nhận ra cánh cửa tự bao giờ bị khóa từ bên ngoài.

" Này!! Tên nào ở ngoài đó mở cánh cửa coi!? CMN!! Là thằng ôn nào đùa kiểu này thế hả!? "

" Mở cửa ra!? Con Mẹ nó lão tử ra được liền chặt tay mày!? "

Hai tên nam nhân lực lưỡng nhìn nhau rồi hiện lên tia nghi hoặc, nhìn lại A Bao hắn lúc này cũng là nhíu mày khó hiểu, tâm tư phút giây trở nên lạnh tanh mà thầm kêu có việc không hay.

" Mau phá cửa! Mau phá cửa ra ngoài nhanh!! "

Tên A Bao hết lớn trong hoảng loạn, hai tên đàn em của hắn cũng là bị là cho hoảng theo, thân thể lực lưỡng vạm vỡ của hai kẻ này vậy mà không phá nổi cánh cửa gỗ nhỏ bé.

Đúng lúc này, Minh Nhân không còn ở phía ngoài cánh cửa nửa, hắn lúc này ở trên nóc tòa nhà. Vang đôi tay hít lấy khí trời, Minh Nhân nở nụ cười ma quỷ nhìn vào bản thông báo Hệ Thống.

---------------------------------------------------------

[ Nhiệm Vụ Sát Phạt ]

-Yêu Cầu: Tận Cùng Của Tình Yêu Là Thú Hận, giết Lâm Thu Hoa, A Bao và hai tên A Miêu A Cẩu của hắn.

-Thời Hạn: 24h (23:58:33)

-Thưởng: 3000 điềm Dục Vọng, 300 điểm Chiến Lực, Nội Lực +200.

-Thất Bại: Yên Yên Chết.

---------------------------------------------------------

" Xin lỗi nhé~ Mẹ Vợ, ta không có hứng thú với bà, xong nó lại bắt ta chọn giữa Bà và Yên Yên? Buồn cười thật, tôi làm sao có thể chọn Bà đây, thế nên...Chết đi nhé! "

Minh Nhân để lại lời nói rồi để gió cuốn đi, hắn không nói cho ai nghe của chỉ là tự đọc thoại mà thôi.

Xong tòa nhà này có vẻ lớn nhưng cũng chỉ có bốn lối thoát duy nhất, bốn cánh cửa nhỏ bé bị Minh Nhân xích lại bằng Cấm Phù.

Khắp nơi lúc này nồng nặc mùi xăng dầu, át hẳn đã có kẻ nhận ra mà kêu lên nhưng kêu thì sao? Chạy thoát không? Với một tụ điểm đánh bạc trái phép mà nói thì vấn đề ưu tiên vẫn là kín đáo, cũng chính vì kín đáo nên khi bị chặn cửa liền không lối thoát, một ngọn lửa nhỏ bé thôi Minh Nhân liên thiêu rụi nơi này.

Khói lửa bốc lên, tiếng la hét kêu cứu trong tuyệt vọng, khi ngọn lửa lan nhanh cháy sang hai tòa nhanh bên cạnh sự việc mới được phát hiện, nhiều xe chữa cháy được điều đến nhưng...việc đã không thể cứu vãn, thương vong vô số, đặc biệt hơn, người ở tòa nhà khởi nguồn xảy ra vụ cháy liền không ai sống sót, mọi thứ điều bị gió cuốn đi.

---×---

[ Nhiệm Vụ Hoàn Thành! ]

[ Thưởng: 3000 điểm Dục Vọng! ]

[ Thưởng: 300 điểm Chiến Lực! ]

[ Thưởng: 200 điểm Nội Lực! ]

Minh Nhân lúc này đứng trước cửa nhà của Liễu Tư nhìn về hướng đám cháy, nghe tiếng ồn ào Yên Yên cũng từ trong nhà đi ra, nàng nhìn Minh Nhân kẻ đang nhìn phía đám khói đen, xong nàng cũng nhìn về hướng đó cất tiếng.

" Minh Nhân, xảy ra việc gì thế? "

" Không rõ lắm, hình như cháy thì phải? Nghe nói là ở tụ điểm đánh bạc. "

" Tụ điểm đánh bạc... "

Yên Yên nghe xong cả người liền run rẩy, đôi môi nàng khô khốc với khuôn mặt trắng bệch.

" Sao thế? "

Minh Nhân khuôn mặt lo lắng quay lại hỏi, Yên Yên lặng im không nói, môi nàng bĩu chặt với khuôn mặt tối dần rồi vội vã chạy về hướng đám cháy.

" Yên Yên!! "

Minh Nhân giọng lo lắng gọi nàng, xong hắn không vội vã chạy theo mà khựng lại bởi Liễu Tư từ lúc này đứng ở cạnh cửa.

" Là cậu làm? Đây là cách cậu yêu thương nó sao? Thật tội nghiệp... "

Liễu Tư giọng chế nhiễu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Minh Nhân. Đúng lúc Minh Nhân cũng quay lại nhìn nàng ta, nụ cười hắn lúc này rất đáng kinh tởm.

" Ta không quan tâm đó là ai! Những kẻ mang lại thương đau cho ngươi ta yêu điều phải chết, đừng lèm bèm như thể mình cao thượng lắm vậy? Đừng để ta biết được Cô ngáng đường ta, không thì cô cũng như kẻ kia, một ngọn lửa liền cháy rụi. "

" Xì, vô vị. Đừng quên lời hứa của ngươi với ta. "

Liễu Tư đi vào trong rồi dần biến mất trong bóng tối, Minh Nhân tặc lưỡi khó chịu rồi đuổi theo Yên Yên.

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---