Chương 35: Cực Trưởng-Miên Nha

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Trong phòng giam, Minh Nhân thân ẩn hiện Nội Lực bao quanh cơ thể với những chiếc kim châm lơ lửng trên không, tay nhẹ động, ba chiếc kim đầu tiên đâm xuống, Lão Nhân lập tức cau mày miệng xuất hiện tia máu.

Không quan tâm tới Lão Nhân, Minh Nhân lúc này trán lấm tấm mồ hôi, thân cảm thấy Nội Lực đang dần bị rút cạn, nếu trong quá trình châm cứu nội lực hắn cạn kiệt coi như Lão Nhân này lành ít dữ nhiều.

Không còn quá nhiều thời gian, Minh Nhân bàn tay liên tục ẩn hiện tạo ra ảo ảnh như thế hắn có vạn cánh tay đang liên tục di chuyển, mỗi giây mỗi phút châm trên lưng Lão Nhân nhiều ra.

Minh Nhân phút giây dừng lại, những cánh tay ảo ảnh biến mất, miệng hắn lúc này xuất hiện tia máu, xong hai ngón tay nhẹ động, bảy chiếc châm vàng xuất hiện.

Những chiếc châm mờ mờ ảo ảo phát ra ánh sáng hoàng kim được kết tinh từ Nội Lực của Minh Nhân, đôi bàn tay hạ xuống một cách dứt khoát, bảy chiếc châm chớp nhoáng đâm xuống khiến Lão Nhân đau đơn siết chặt nắm tay để đổ máu, miệng cắn chặt đầy đau khổ nhưng hoàn toàn không phát ra một tiếng rên la gào thét nào.

Thình thịch!

Thình thịch!

Nhịp tim Lão Nhân phút chốc kêu lên nghe rõ mồn một, chớp mắt trên lưng ông ta xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen, xong dòng xoáy đen này trực tiếp phá tan từng chiếc kim châm trên lưng Lão Nhân.

Nhưng chiếc kim châm vừa biến mất cơ thể Lão Nhân liền xuất hiện dị biến, những mạch máu phình to bao phủ lấy toàn bộ cơ thể rồi nứt nẻ bắn ra máu tươi.

Cảm giác đau đớn ập tới, Lão Nhân cắn chặt răng tới nỗi máu từ miệng tràn lên khoan mũi mà ọc ra ngoài, vẫy vùng Lão Nhân lăn lộn trên mặt đầy khổ sở.

Minh Nhân nhìn thấy một cảnh không tim không phổi không mảnh thương tâm, khuôn mặt hắn lạnh tựa băng tinh tay từ cửa hàng hệ thống lấy ra một tấm phù màu xanh lục phi vào người Lão Nhân.

Tiếng Long Ngâm, từ người Lão Nhân xuất hiện hai con Thanh Long uốn lượn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, vết thương dần lành lại, xong vì tiếng Long Ngâm quá lớn Minh Nhân tiếp tục từ Cửa Hàng Hệ Thống lấy bốn tấm phù màu kim sắc có tên Cấm Âm Phù phi vào bốn góc tường.

Minh Nhân ra tay triệt để nhanh xong tiếng Long Ngâm là phát ra trước đó một lúc, một ít giám ngục nghe thấy âm thanh lạ liền tiếng tới kéo tấm bản nhỏ đưa mắt vào trong xem.

Một tên giám ngục xấu số, mắt chưa kịp thấy gì đã bị chiếc kim châm từ trong phi ra đâm vào giữa thái dương, đau đớn người này bật ngửa đập đầu xuống đất mà bất tỉnh nhân sự.

Đêm êm đềm trôi qua, Minh Nhân cứ thế đã ở đây đủ 24h, cánh cửa phòng giam lần nữa được mở, Minh Nhân đi ra với cái vươn vai đầy mệt mỏi xương cốt trên cơ thể cứ kêu lên găn gắt khiến hai cảnh sát viên nhíu mày nhìn hắn.

" Nhìn gì? Móc mắt bây giờ. "

Minh Nhân liếc nhìn hai viên cảnh sát đầy khiêu khích.

" Ngươi! "

Phút giây người cảnh sát viên bên trái không kiềm chế nổi mà trợn mắt nhíu mày đầy giận. Minh Nhân cười nhạt, tay quỷ dị chớp mắt túm lấy cổ người này đưa lên cao bóp chặt.

Rắc...rắc...!

" Huynh đệ bình tĩnh, bình tĩnh. Hắn vốn nóng tính đừng trách nhất hắn làm gì, thả tay ra, thả tay ra đi, mạng người quan trọng, cậu không phải chỉ gì một lời nói mà giết người chứ... "

Viên cảnh sát bên cạnh mềm mỏng, Minh Nhân nở nụ cười rồi vung tay quăng kẻ kia một cái bay xa tận 10m đập người vào bức tường bất tỉnh nhân sự.

" Đồn cảnh sát các người chật chội quá, khiến ta cảm thấy cực kì khó chịu... "

Ầm!!!

Minh Nhân tay đập nhẹ lên bức tường khiến nứt nẻ chạy dài, viên cảnh sát nhìn một cảnh liền nuốt nước bọt không trôi mà cung kính cố nở nụ cười mời vị đại ca này đi trước.

' Quái vật...tên này tuyệt đối không phải con người! '

---×---

Chớp mắt ngó nghiêng Minh Nhân nhanh chóng được đưa đến phòng thẩm vấn, viên cảnh sát đưa hắn tới nơi liền quay lưng vội vã rời đi mà không nói thêm một câu nào.

Chào đón Minh Nhân lúc này là số viên cảnh sát khác, đưa hắn tới trước cánh cửa viên cảnh sát chưa kịp mở đã bị Minh Nhân một chân đá bay.

Cánh cửa bị đá bay thẳng vào bên trong tạo một tiếng vang lớn, vô số viên cảnh sát chạy đến những viên cảnh sát bên cạnh cũng nhanh chóng rút súng hướng về phía Minh Nhân.

" Đứng im! Đưa tay ra sau đầu rồi nằm xuống Ngay!!! "

" Không được chống cự, không bọn tôi sẽ nổi súng! Đưa tay ra sau đầu rồi nằm xuống!! "

Minh Nhân liếc nhìn đám cảnh sát tép riu liền hiện vẻ mặt khinh thường, hắn học được rồi, hắn học được cái thói xấu khinh thường người khác.

Ngón tay khẽ động, một tia Nội Lực xuất ra hút một khẩu súng về phía tay hắn, khi các viên cảnh sát chưa kịp phản ứng hắn đã đưa súng lên đầu rồi.

Pằng---!!

Hắn nổ súng liên tục năm lần vào đầu mình, cả người hắn lúc này ẩn hiện một chiếc chuông vàng, đạn bắn vào liền móp méo rơi xuống đất.

Chơi chưa đã hắn sau đó bẽ đôi khẩu súng trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, không ai động đây khuôn mặt tái xanh như vừa gặp phải Ma.

Trước mặt họ lúc này là một Tông Sư, tuyệt đối là một Tông Sư, kẻ nhắm mắt cũng có thể san bằng cả đồn cảnh sát nhỏ bé này, tự biết bản thân chọc vào người không nên chọc, tất cả đồng loạt hạ súng xuống với khuôn mặt tối đen và lạnh như tờ.

Minh Nhân bước vào trong, người ngồi đợi hắn lúc này là Cục Trưởng Cục Cảnh Sát, Miên Nha. Nhìn qua người này tuổi tác tầm 50, vóc dáng cân đối, khuôn mặt và cổ lộ ra không ít sẹo lâu năm điều này cũng có thể khiến người ta mơ hồ nhận ra ông là từng đi lính và xông pha tiền tuyến không ít lần.

Minh Nhân liếc nhìn, người này có đôi mắt nghiêm nghị, khuôn mặt nhìn qua có nét dữ dằn xong cả người tỏa ra bá khí của bật anh hào xem cái chết nhẹ tự lông hồng, ý chí kiên định không lung lay.

" Chào Cục Trưởng, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thất lễ rồi, bị nhốt trong này 24h khiến tôi cảm thấy không dễ chịu a, Ngài không trách đó chứ? "

Minh Nhân kéo ghế ung dung ngồi xuống, nhìn vào Miên Nha ông ta lúc này cũng nở nụ cười thích thú nhìn Minh Nhân.

" Tuổi trẻ tài cao, thật không ngờ người như cậu lại đến đây đùa giỡn với Cục Cảnh Sát bọn tôi? Cậu là đang chê bai Chính Phủ không có người tài sao? "

" Chê Bai? Tôi chê bao giờ? Hợp tác lắm rồi đấy, là người của ông giam tôi a, ai rảnh vào đây chơi? Bỏ đói tôi một ngày đã đành giờ lại thái độ, muốn chết sao?! "

Minh Nhân cười nhạt, tay ẩn hiện nội lực chưởng tới, phía đôi diện Miên Nha đôi mắt hiện tia sát lạnh mà cũng đưa tay chưởng ra một đòn.

Chưởng đối chưởng nội lực tỏa ra khiến bốn vách tường nứt nẻ, Minh Nhân cười đầy thích thú rồi dùng sức đẩy bay Miên Nha về phía tường.

Miên Nha bị đẩy bay thân liền đập vào từng, khựng lại không ngã Miên Nha miệng hiện tia máu tay đưa lên hành lễ.

" Nhường rồi. "

" Nể mặt ông cũng một thân Võ Công không tồi, việc hôm nay tới đây thôi, lần sau hy vọng đồn cảnh sát mấy người bớt vây vào tôi a, không thì... "

Minh Nhân tay vung một chưởng đây bay chiếc bàn về phía Miên Nha, lập tức phản ứng Miên Nha tay vung chưởng đánh nát tấm bàn xong đôi mắt mở to trước khi Quyền của Minh Nhân đánh tới.

Ầm!!!

Bức tường bị đấm nát một lỗ lớn, Miên Nha chết đứng mặt đối mặt với Minh Nhân, nở nụ cười lạnh lẽo Minh Nhân thu quyền lại.

" Không thì lần sau chính phủ phải mời Tông Sư rồi. "

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---