---×---
Minh Nhân rời khỏi khách sạn, tay bế Tuyết Nhiên trong tay với khuôn mặt gầm gừ như thú hoang.
Khách sạn đổ sụp ngay sau khi hắn phức dạng, bốn quả bom được hắn đặt tầng dưới cùng cùng lúc phát nổ, hôm nay hắn trở thành sát nhân, trở thành khủng bố...xong mai đây ai ai cũng sẽ sởn tóc gáy khi nghe tin một tai nạn hy hữu xảy ra mà không ngờ rằng phía sau đó là cả một tội ác, hắn sẽ không biết hôm nay mình đã giết bao nhiêu, hắn không nhớ nổi...hắn không quan tâm, hắn cũng chả tỉnh táo để phán xét đúng sai.
---×---
Minh Nhân cuối cùng cũng trở lại nhà với thân thể lắm lem máu, không đi cửa trước, hắn là vào bằng cửa sổ mặc cho Minh Nghi lo lắng phía dưới nhà.
Ánh đèn vẫn sáng, ai đó vẫn chờ đợi, điện thoại hắn sớm đã vỡ nát trong cơn giận, Minh Nghi chỉ nhận lại câu trả lời của tổng đài khi gọi hắn...Mẹ cô thì để chế độ rung nên cũng chả có âm thanh gì.
Đặt Tuyết Nhiên xuống giường, Minh Nhân ngã gục trên sàn nhà, hắn kiệt sức và đã suýt chết bởi nhát chém của Nack.
Mệt mỏi, đau đớn, hắn dần nhắm chặt đôi mắt, hơi thở yếu ớt vô cùng...
Minh Nhân đôi mắt dần mở khi hắn cảm nhận được bàn tay ấm áp của ai đó nắm chặt lấy tay mình, đôi mắt dần mở to, đập vào mắt hắn là trần nhà...nhìn sang là Tuyết Nhiên, nàng có khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt ướt át nằm cạnh giường.
Nhìn về phía bàn học, Minh Nhân nhìn thấy Minh Nghi mệt mỏi trên ghế trong tư thế úp mặt trên bàn mà say giấc.
Phút giây ấm áp hắn nở nụ cười nhạt nhẽo, hắn từ phút nào đã quên mất nụ cười hạnh phúc...nó cười như thế nào, điều này là điềm báo không ổn cho một tương lai xa.
Đưa tay vuốt ve lấy mái tóc của Tuyết Nhiên, trong phút giây hắn nhăn nhó mặt mày, bị động chạm Tuyết Nhiên mắt khẽ động, nàng ngước nhìn Minh Nhân xong liền không ngừng rơi lệ.
" Minh Nh- "
" Suỵt! "
Minh Nhân tay đặt lên môi Tuyết Nhiên trước khi nàng ta đánh thức Minh Nghi vậy, ngồi dậy Minh Nhân nhìn nàng nở nụ cười hiền lành.
" Minh Nhân, cháu không sao chứ? "
Tuyết Nhiên khuôn mặt lo lắng nhìn Minh Nhân.
" Con ổn. "
Ngắn gọn không dài dòng, Minh Nhân phút giây làm Tuyết Nhiên nhận ra trên khuôn mặt ấy đã trở nên ảm đạm.
" Minh Nhân, rốt cuộc đã xảy ra việc gì...? "
" Không việc gì cả. "
" Đừng nói dối Dì được không? Dì không chịu nổi mỗi khi con như vậy...máu và cả vết thương trên người con...híc...! "
Tuyết Nhiên che miệng, khuôn mặt nàng hiện vẻ yếu đuối khóc nức nở.
" Quan tâm làm gì, mọi thứ vẫn ổn~ "
Minh Nhân nở nụ cười tươi tắn đầy giả tạo, Tuyết Nhiên thấy khuôn mặt này của hắn càng thêm đau lòng, nước mắt không ngừng chảy mà ôm lấy hắn ta...
" Minh Nhân...xin lỗi...tất cả là tại Dì không tốt... "
" Lỗi? Không lỗi, là do con không chăm sóc tốt cho Dì. Đừng khóc, nước mắt không giải quyết được vấn đề, Dì và Minh Nghi là người thân còn lại của con...đau lòng như thế sẽ khiến con khó xử. "
Minh Nhân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tuyết Nhiên.
" Minh Nhân...ta sợ, nếu con xảy ra việc gì...ta phải ăn nói sao với Ba Mẹ con? Ta đã- "
Tuyết Nhiên bị Minh Nhân ngăn lại.
" Quên nó đi. Dì không còn là Dì Tuyết, Dì là Tuyết Nhiên, Lão Bà của Minh Nhân. "
" Không biết xấu hổ. "
Tuyết Nhiên thủ thỉ, mệt mỏi, sợ hãi khiến nàng kiệt sức mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Minh Nhân.
' Ba Mẹ, rốt cuộc thì hai người giấu ta việc gì? '
Minh Nhân nhung nhớ, ký ức xáo trộn khiến hắn vẻ mặt không hài lòng.
Ôm Tuyết Nhiên ngủ say trong lòng hắn đưa bàn tay lên nắm thả, phút giây người hắn nồng đậm khí tức màu trắng xám...màu sắc của sự chết chóc, nó đã nhiều hơn trước.
Ngón tay khẽ động, nguồn khí tức vô hình chạm vào công tắt, ánh đèn vụt biến mất chỉ còn lại đôi mắt đen với những đường chỉ nứt nẻ màu đỏ trong bóng tối.
Thời gian không nhanh không chậm qua đi, Minh Nhân tỉnh dậy bởi giọng nói của Hệ Thống.
[ Bạn vừa nhận một Nhiệm Vụ Ngày từ Hệ Thống ]
---------------------------------------------------------
[ Nhiệm Vụ Ngày ]
-Yêu Cầu: Tuyết Nhiên và Minh Nghi, hãy chịch họ tới khi kiệt sức.
-Thời Hạn: 24h
-Thưởng: 500 điểm Dục Vọng, 500 điểm Chiến Lực, Phục Hồi Vết Thương 100%.
-Thất Bại: Không muốn mất những gì quan trọng thì hãy cố gắng.
---------------------------------------------------------
' Ta càng lúc càng tò mò về thân phận của ngươi rồi đấy, Hệ Thống. '
[ Đừng vội vàng. ]
' Không định giả câm nữa? '
[ Ta chỉ nói chuyện với kẻ mạnh. Ta không thừa nhận một kẻ yếu đuối về tính cách lẫn sức mạnh làm Chủ Nhân mình. ]
' Con Quỷ Cái. '
[ Ngươi hung dữ với ta làm gì. ]
' Xì, thật bực mình. '
---×---
Minh Nhân buồn phiền nhìn khuôn mặt say giấc của Tuyết Nhiên, vuốt ve mái tóc nàng, nhìn nàng như thế khiến hắn có suy nghĩ tham lam biến nàng của mình mãi mãi, dù rằng đó đã và đang là sự thật...
Hắn khó hiểu là thế, hắn vẫn luôn lưỡng lự trong mọi lựa chọn, ngu ngốc và mù quáng trong một số thứ...
Cuối cùng, hắn thiếu quyết đoán một cách khó hiểu và mờ nhạt.
" Minh Nhân... "
Tuyết Nhiên dần mở mắt, nàng không thể ngủ khi bàn tay của Minh Nhân cứ vuốt ve mái tóc của mình một cách đầy biến thái như thế.
" Không ngủ được sao? "
Tuyết Nhiên ngồi dậy.
" Không ngủ được. "
" Vết thương còn đâu sao? Xin lỗi đã ôm chặt... "
" Ta vừa phát hiện, nàng từ bao giờ thích xin lỗi thế? "
" N-Nàng? Ăn nói kiểu g-, ư~~ "
Tuyết Nhiên bị Minh Nhân cưỡng hôn, tay hắn dần mở từng lớp áo của nàng. Lộ ra là thân hình gợi dục với quần lót và áo ngực màu xanh lam.
" Minh Nhân, con lại muốn...Nn~~ "
" Ta sẽ vắt kiệt nàng hôm nay... "
" K-Không được...Hm~~! "
" Không cần đi làm, ta dư sức nuôi nàng...nàng cũng nên đổi cách xưng hô đi. "
" ANHH~! "
Minh Nhân đè Tuyết Nhiên xuống xuống với cái liếm môi đầy thèm thuồng, đầu óc hắn mờ nhạt với Dục Vọng của bản thân.
Đầu óc hắn vốn đã chả còn bình thường...
" Minh Nhân... "
" Đừng động, cố chịu đi... "
Minh Nhân phút giây kỳ lạ rồi cởi áo ngực Tuyết Nhiên bỏ sang bên, không còn sự nhẹ nhàng của trước kia, hắn tay bóp mạnh miệng nuốt lấy nửa bầu ngực nàng.
" Ưuu~~~ haaa.mmn~~ "
Tuyết Nhiên tay nhẹ nắm tấm chăn, cơ thể phút giây trở nên nóng ran bởi hai đầu vú bị kích thích mạnh.
" Hùng hục cũng được...ta đã chạy đi đâu...đừng sợ... "
Tuyết Nhiên giọng nhẹ nhàng, Minh Nhân im lặng không nói gì, nhả vú ra hắn hôn lên cổ khiến Tuyết Nhiên ngứa ngáy mà ôm lấy hắn.
" Ưuu, Ahhn, Haaah.... "
Minh Nhân lần nữa từ cổ chuyển xuống ngực Tuyết Nhiên, lè lưỡi hắn nhẹ liếm đầu vú đang cương lên khiến nàng ngước đầu đầy sung sướng.
Mút thả, hắn trêu chọc đầu vú Tuyết Nhiên một từ tốn, xong tay còn lại liên tục nắm thả đôi khi nắm lấy đầu vú của nàng kéo mạnh.
Liên tục bị kích thích, Tuyết Nhiên liên tục rên rỉ, chiếc quần lót cũng trở bên ẩm ướt.
---×---