Chương 22: Minh Nhân Vô Sỉ

---×---

" Ah! Ah! Ah! T-tha tao...đi...ahah-!! "

Thiếu niên bị Minh Nhân đè lên người đánh túi bụi, xong cũng chỉ là tra tấn, nếu hắn mà thẳng tay e là nát đầu trong một cú đấm.

" Minh Nhân! Dừng lại...sẽ chết thật đó...dừng lại! Em không sao!? "

Minh Nghi ôm lấy Minh Nhân kéo lại, đôi tay dính máu hắn cũng là không dám ôm lấy nàng mà an ủi, chỉ có đôi mắt lo lắng là không thể thể giấu đi.

" Thôi được, dù sao anh cũng chả muốn lớn việc... "

' Sẽ ảnh hưởng tới Minh Nghi, việc này vốn chả có lợi lộc gì? '

Minh Nhân đứng dậy, tiến tới chỗ Lý Nhu, hắn tiến một bước, Lý Nhu liền lùi một bước...

" A-Anh muốn làm gì...? Khôngggg "

Lý Nhu hoảng hốt khi tay Minh Nhân đưa về phía cô, nhưng chợt bừng tỉnh khi hắn chỉ đặt lên vai cô.

" H-Hả..? ÁHHN~~~~~! "

Lý Nhu rên lên tiếng đầy phê pha, Minh Nhân đơn giản là bớp vào huyệt ở cạnh cổ nàng ta, Skill Châm Cứu giúp hắn định vị và phân loại các huyệt đạo.

Lý Nhu lúc này là toàn thân tê dại, nguồn điện chạy khắp người khiến nàng không ngừng run rẩy, không đau, ngược lại rất sướng...nàng ta bị ấn trúng huyệt liền một thân yếu đuối ngồi sụp xuống, dưới váy liền chảy ra dòng suối tinh khiết....

" Haah~! Haaah~~! "

Lý Nhu không nói nên lời, khuôn mặt đỏ hồng đầy dâm dục, miệng liên tục thở gấp, Minh Nhân cũng là một phen thưởng thức mà kéo cằm khiến nàng há miệng đầy dâm đãng.

" Minh Nhân!!!! "

Chuyện chưa ra ngô ra khoai gì hắn liền ăn một pha song cước của Minh Nghi mà lệch hướng lùi hai ba bước.

" Anh làm gì đấy!? Đây là bạn thân của em đấy!! "

Minh Nghi vang tay chặn trước Lý Nhu hùng hồn nói.

" Wtf?? Bạn? Đợi xíu...đợi xíu...để anh chỉnh lại tai nghe? "

Minh Nhân ngoáy ngoáy tai, xong quay lại nhìn Minh Nghi.

Lúc nãy chặn ngang giờ thì cô ôm lấy Lý Nhu vào lòng mà đôi mắt đồng cảm nhìn Lý Nhu.

' Thôi lag quá, không chơi nữa...về tắt mạng đổi WiFi rồi đăng nhập lại vậy. '

Minh Nhân cuồng tếu suy nghĩ.

" Moshi! Moshi! Em gái ơi~~ em vừa nói gì đấy? Người ta là muốn xé đồ để toàn trưởng chiêm ngưỡng đường cong chử S với nốt ruồi bên vú phải đó~! "

" Ah!! Ông Anh Mọt Sách tại sao lại nói cái xấu hổ nó ra chứ??? Có ai bảo anh phanh phui nó ra không hả??? "

" À, ờm...xin lỗi, tại mạng hơi lag... "

" Anh đi đi, cậu ấy chỉ là hiểu lầm em thôi...chơi với nhau lâu như vậy, em chắc chắn cậu ấy chỉ là giận quá mất khôn mà thôi...dù sao thì cậu ấy cũng là yêu Nghiêm Tuân thật lòng đó. "

Lý Nhu mở to mắt ngước nhìn Minh Nghi với đôi mắt lệ nhòa.

" Đừng ra vẻ thánh thiện thương hại tôi...híc híc~!! "

Minh Nghi một mảnh thương sót mà ôm chặt Lý Nhu vào lòng.

' Bị ăn rồi chứ gì? Em lỡ dạy khờ trao thân gửi phận cho con sói đói háo mồi? Ôi~ một mảnh thương tâm...à mà, nó không phải chuyện của mình. '

Minh Nhân tiếp tục cuồng tếu, đôi mắt nhìn hai cái thiếu nữ ôm nhau khóc.

Khóc xong hắn lại là kẻ bế Lý Nhu xuống phòng y tế, nàng ta là khóc đến ngất trong tay Minh Nghi.

" Anh...em rốt cuộc là sai chỗ nào? "

Minh Nghi ngồi cạnh bên Lý Nhu nhìn sang kẻ đang dựa lưng vào tường thả hồn theo mấy gió, Minh Nhân hỏi.

" À, ờm...đẹp quá cũng là cái tội, may mà anh test trước, không là nhai cám rồi. "

" Trả lời đàng hoàng coi!!! "

Minh Nghi trừng mắt ném thẳng cái gói vào mặt Minh Nhân.

" Ặc! Em gái, dạo này hơi hung hăng với anh rồi nha. "

" Đồ không đàng hoàng, anh dạo này hư hỏng ra rồi đấy. "

" Ừm thì...anh thối nát từ nhân cách mà em tin anh là sai rồi~~ "

" Anh!!! "

Minh Nghi cầm thêm cái gối ý định ném.

" Stop! Anh đầu hàng, không ai có lỗi cả, lỗi ta C.U ok? "

" Anh!!! "

Bịch!!!

" Ặc-! "

Minh Nghi ném thẳng cái gối thứ hai vào mặt Minh Nhân đầy hung bạo.

" Hứ... "

Minh Nghi giận dỗi quay mặt.

" Rồi, rồi. Lời cảnh báo cho em đó, không phải kẻ nào tươm tất, đẹp trai cũng tốt. À mà khoan, có gì đó sai sai? Em thì cần gì cảnh báo, thôi kệ đi...mà ta nói tới đâu rồi nhể? "

" Minh! Nhân!!! Anh đi chết đi cho em!??? "

" Đừng ném! Đừng ném! Anh đi mua nước, đừng có Thánh Thiện hóa Ác Ma mà giết người bịt đầu mối đóa! Người ta mời thất tình cần được an ủi đó biết không?! "

Minh Nhân vội vã đóng cửa với mấy cái gối bay tứ tung về phía hắn, Minh Nghi cũng là khuôn mặt giận dữ với thái độ thờ ơ của hắn.

" Anh Trai Ngốc... "

Minh Nghi lẩm bẩm.

---×---

Bên ngoài, Minh Nhân rời đi nụ cười liền mất, khuôn mặt hầm hừ như kẻ sắp giết người.

' Nghiêm Tuân, mày giỏi lắm! Em gái tao cũng bị mày khiến cho đau lòng rồi, để mày sống e là tốn oxi...phải chi ngày đó phụ thân mày đeo bao thì đó là cái phúc phận của dân tộc này con ạ. Bố Ghim! '

Minh Nhân đang đu đưa trong dòng suy nghĩ thì một vật thể lạ đâm trúng ngực hắn, nhìn xuống liền thấy Yên Yên.

Bịch!!

" Ui da..! " ( Yên Yên )

' Nhỏ này nghiện ngực mình à? Lần nào gặp cũng phải đâm vào một cái? ' ( Minh Nhân )

" M-Minh Nhân?? "

" Cô nàng Lớp Trưởng? Đi đâu mà vội vã thế? Chịch xã giao không? "

" Cút đi đồ Biến Thái!!! "

" Đừng chạy? Cô rốt cuộc là đi đâu? Hướng này phòng y tế? Không khỏe sao? "

" Không...Lý Nhu và ta có chút giao tình, nghe cô ta ngất phải đưa xuống phòng y tế nên bỏ công xuống hỏi thăm. "

" À thế à? "

" À thế làm sao mà à? Ngươi biết việc gì sao? "

" À thì...người làm cô ta ngất là ta. "

Minh Nhân chỉ ngón tay vào mình nói.

" Ngươi?? Ngươi rốt cuộc đã làm gì hả? Hả?? "

Yên Yên mất kiểm soát túm áo Minh Nhân hỏi.

Minh Nhân không trả lời, hắn chỉ đưa năm ngón tay lên lướt nhẹ như những phím đàn.

" Ngươi!!!! "

Chát-!!!

Minh Nhân ăn tát, xong hắn nở nụ cười nham nhở.

" Ta chỉ massage cho cô ta thôi mà, cô ta ngất là do thương đau từ việc chia tay với Nghiêm Tuân. "

" H-Hả? S-sao ngươi không nói sớm???"

" Cô có cho ta nói đâu? "

" X-xin lỗi...có đau không? "

" Cho ta tát lại coi như hòa. "

" Ngươi dám đánh không? "

" Không dám. Ít ra ta biết ngươi ghen."

" A-Ai, Ai ghen hả??? Tên biến thái!? "

Yên Yên giận dỗi, đá vào chân Minh Nhân một cái liền hậm hực bỏ đi.

' Ta, sao cứ bị Nữ Nhân đánh thế nhỉ? Dạo này thiếu ngủ chăng? Mà liên quan gì tới việc bị đánh...thôi, ngáo cmnlr!!? '

----×---