Ngày hôm sau.
Hứa Phàm tỉnh dậy trong phòng ngủ của Tống Nhiên Thu, khuôn mặt không chút biểu cảm hắn rời khỏi giường của Mẹ mình tiến vào phòng tắm.
Tống Nhiên Thu hiện vẫn còn say ngủ, ít nhất vài tiếng tới cô sẽ không tỉnh dậy nổi bởi sự mệt mỏi của bản thân. Cơ thể phụ nữ trưởng thành của cô triệt để bị chiếm đoạt, thậm chí sự ham muốn mãnh liệt của cô về tình dục đã được thỏa mãn bởi con trai mình.
Sự cô đơn của Tống Nhiên Thu bao năm bị xé nát bởi cái dương vật to lớn cứng cáp của Hứa Phàm. Là một người Mẹ, người nuôi dạy Hứa Phàm, cô biết bản thân vừa gây nên tội lỗi gì, nó thậm chí sẽ không có con đường để quay lại nhưng tâm trí cô lạ lắm, nó tựa như của kẻ say, hoàn toàn không tỉnh táo, cô thậm chí đã tự banh háng mời gọi con trai mình Hứa Phàm.
.....và được Hứa Phàm thỏa mãn nhu cầu ham muốn.
'Thất bại rồi.'
Hứa Phàm bước ra khỏi nhà tắm với biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt, hắn như thế là bởi bản thân vừa đột phá thất bại Luyện Khí Tầng 3.
Hai tầng đầu rất thuận lợi nhưng tới tầng 3 thì lại như bị kẹt lại tại Trường Chinh, khá là bế tắc.
[[Nhắc Nhở: Vẫn còn phải cố gắng nhiều.]]
Hệ thống lên tiếng, Hứa Phàm tới tận lúc này mới thừa nhận cô ta là một thực thể tồn tại song song với não bộ và thần thức của chính bản thân.
Gãi đầu, Hứa Phàm khuôn mặt nét xấu hổ, tình huống này không khác bọt mấy việc một giáo viên đang nhắc nhở học trò của mình.
'Không biết mình có chịch được cô ta không nhỉ?'
Hứa Phàm suy nghĩ, suy nghĩ vừa qua u ám tới đáng sợ, hắn giờ chắc cũng không còn nghĩ gì ngoại việc giao hợp với Nữ Nhân.
Có lẽ việc chiếm đoạt được mẹ mình Tống Nhiên Thu đang khiến hắn vui mà trở nên cao hứng.
Đáp lại cái suy nghĩ biến thái đó của hắn là tiếng ho khan của Hệ Thống, nó quả thật có suy nghĩ muốn đổi Chủ vào lúc này.
Ting! Ting!
Tiến chuông cửa, Hứa Phàm nhanh tới mở cổng, trước cổng nhà hiện tại là một cái bà lão xấu xí với cái mũi đầy mụn bọc.
Nhìn qua hơi tởm nhưng Hứa Phàm hoàn toàn không có chút thái độ kỳ thị nào. Nhìn thì bà lão này tuổi ngoài 59, hơi lùn chỉ cao khoảng 1m6, lưng hơi khom, làn da nhăn nheo và đầy vết tàn nhang, đặc biệt nụ cười hơi đáng sợ cùng bộ món tay đen hơi dài. Nhìn qua thì không khác bọt mấy một dị nhân, mà dị nhân về phương diện nào thì Hứa Phàm quả thật không rõ.
'Mẹ quen bà lão này sao?'
Hứa Phàm hơi nhướng mày nhìn bà lão đang cười toe toét trước mắt, trong khá vô hại nhưng Hứa Phàm lại hơi cảnh giác với người này.
"........bà cần gì sao?"
Hứa Phàm hơi trầm ngâm, giao tiếp của hắn khá tệ nên mất chút ít thời gian mới rặn ra được một câu. Bình thường thì ngoài mấy đứa bạn và gia đình ra thì hắn cũng mấy khi ra ngoài, và cũng bởi trong mắt chỉ có Mẹ và Chị Giá là xinh đẹp nên cũng không có mảnh tình để vai.
Hắn vẫn ổn sau từng ấy năm và học cách làm quen với tay phải.
"Cậu, có muốn mua vé số không? Bà lão ta, còn 5 vé. Giúp ta nhé chàng trai may mắn?"
Giọng điệu quả thật hơi quỷ dị, nét cười này làm Hứa Phàm liên tưởng tới mụ dì ghẻ của Bạch Tuyết khi đưa quả táo độc cho cô.
'Bấm chuông cửa chỉ để hỏi có mua vé số không thôi à?'
Hứa Phàm đôi mắt hơi nhíu, sự cảnh giác lại tăng cao hơn một chút, gia đình hắn không có gây thù hằn gì với ai, nhưng cũng không thể loại bỏ được việc dùng bùa ngải để trộm cắp hay hơn thế là một cuộc trinh sát để lên kế hoạch trộm cướp của ai đó.
Càng nghĩ Hứa Phàm mi mắt càng co giật, có lẽ hắn nghĩ quá nhiều và quá thận trọng giữ một cuộc đời bình phàm yên ổn. Nhưng có lẽ cũng bởi quá bình phàm, quá yên ổn đó mà hắn càng phải cảnh giác dè chừng vì không biết bao giờ bi kịch sẽ ập tới.
Cũng do suy nghĩ đó mà Hứa Phàm luôn phải mệt mỏi với lo âu, cũng là lí do mà hắn rất hay trốn trong phòng để né tránh thực tại.
Không gây chuyện ắt sẽ không có chuyện, né tránh chuyện sẽ không có khởi nguồn của rắc rối. Đó là suy nghĩ của Hứa Phàm bởi hắn nhận thức được rất rõ bản thân vô dụng tới chừng nào trong cuộc sống.
".........năm mươi ngàn ạ?"
Hứa Phàm dùng kính ngữ, dù sao cũng là người lớn tuổi, hắn cũng không thể để sự dạy bảo của Tống Nhiên Thu đổ sông để biển hết được.
"Ừm. Chàng trai trẻ, may mắn thật đấy! Ohoho!"
Nói rồi bà lão bước đi, Hứa Phàm nhìn theo cho tới khi bóng lưng khom khom của bà ấy biến mất cuối con đường.
Hứa Phàm nhướng mày nhìn vào năm tờ vé số trong tay, dù không mấy trông đợi nhưng viễn cảnh mà trúng thì thẻ ngân hàng của Tống Nhiên Thu sẽ được cộng một khoản tiền khá lớn.
........10 tỷ hơn là con số mà Hứa Phàm ngầm tính. Nhưng tới đây hắn lại không có tia cảm xúc vui mừng nào, lúc đầu hắn cộng tất cả vào kỳ ngộ là bởi nó sẽ đem tới may mắn, hắn cũng khá thích thú với tiền nhưng sao tự nhiên lại cảm thấy không chút hứng thú một cách bất chợt.
'Thôi thì quay lại phịch Mẹ tiếp vậy.'
Hứa Phàm suy nghĩ thoáng qua, ngay lập tức hắn quay lưng bước vào nhà. Hắn cũng đã tự tiện xin phép nghỉ học ba ngày, trong ba ngày này hắn cực kỳ mong đợi, mọi thứ cũng rất thuận tiện và hắn cũng rất trông đợi để gặp lại được chị gái xinh đẹp của mình.
Nở nụ cười ám muội, Hứa Phàm đóng cánh cửa nhà lại, khóa chốt.
Lúc này ở phía một con đường, Bà Lão bán vé số thân mặc hắc y bao trùm nở nụ cười tới mang tai, nhe ra hàm răng cây có cây không trong con hẻm hôi thối.
"Ohohoho..."
-
Trở lại với Hứa Phàm, hiện tại đang nhàm chán xem ti vi, dự báo thời tiết rằng hôm nay trời đẹp nhưng thay vì để ý tới thời đẹp có đẹp hay không thì hắn lại để ý tới bộ ngực lớn và đôi chân đẹp dài của nữ dẫn chương trình.
Dưới quần lại nhô lên do suy nghĩ đen tối, lúc này phía trong nhà Tống Nhiên Thu đang đảm đang làm cơm sáng. Bữa cơm sáng hôm nay đặc biệt uể oải, có lẽ do tối qua cô hét quá nhiều mà giờ cổ họng cũng thấy hơi đau, mông cũng bị đứa con trai hư hỏng kia dập cho tới đau điên, tội nhất là cái âm hộ tưởng chừng như không ai có thể thỏa mãn được lại tung tóe nước bởi một đứa trẻ 16 tuổi đời.
Càng nghĩ khuôn mặt của Tống Nhiên Thu càng đỏ.
'Không biết nó nghĩ gì mà lại làm thế với mình, bà già như mình khiến nó nứng thế sao.....?'
Suy nghĩ của Tống Nhiên Thu dần méo mó bởi Khả Năng can thiệp suy nghĩ của Hứa Phàm, [[Mê Hồn Thuật]].
Và rồi Tống Nhiên Thu chợt giật thoát mình làm rơi cả cây muổng nêm canh. Từ phía sau cô Hứa Phàm chợt ôm chặt, đôi cánh tay hư hỏng của hắn luồn vào nách Tống Nhiên Thu rồi đứa ra phía trước bóp chặt hai trái dưa hấu.
Cảm giác mềm mại pha lẫn cái hơi cưng cứng của áo ngực, Hứa Phàm thích thú bóp chặt hơn, với sức lực của hắn hiện tại mà nói thì Tống Nhiên Thu hai quả như hấu như bị bóp nát.
"Á!! Hứa Phàm con làm gì thế! Đau quá...ưh!"
Tống Nhiên Thu hét lên đau đớn, dù thế thì khuôn mặt cô không né khỏi nét dâm dục, mắt cô hơi híp lại một con, bĩu môi rồi cô hơi ngước cao đầu lên trên.
"Hứa Phàm dừng lại! Con có nghe mẹ nói không hả?? Con làm mẹ đau đó!!"
Tống Nhiên Thu chống cự quyết liệt, cố thoát ra khỏi Hứa Phàm nhưng hơi thở của cô chợt trở nên nặng nề rồi gấp gáp, cảm giác bứt rứt lan ra khắp cơ thể, nhất là ở con bướm đen bên dưới của cô.