Chương 532: Chương 526: ꧁༺༒ Bảo Khố Của Thiên Âm Tông༒༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Không biết sau biến động trung thiên thì thế nào nhưng trước khi diễn ra biến động trung thiên thì trung thiên chia làm bốn vực chính, Yêu Vực, Quỷ Vực, Ma Vực địa vực còn lại chính là của nhân loại, mỗi vực như vậy thì có vài thế lực đứng đầu, đa phần đều là nhị tinh thế lực, còn nhất tinh thì không có một cái nào khác.

Đa phần tu sĩ khi tới Hằng Quân Cảnh đều lựa chọn tới tiếp dẫn đài , từ nơi đó đột phá ranh giới giữa hai cái vũ trụ, từ trung thiên tiến vào cao thiên tìm kiếm một cơ duyên mới. Nhưng vẫn còn rất nhiều người đến tu vi như vậy nhưng cũng không có phi thăng mà vẫn ở lại trung thiên tiếp tục tu luyện. Mỗi người bọn họ đều có lý do riêng của bản thân.

*

Sau khi hai người gặp vị đệ tử kia xong thì không có ai tới làm phiền nữa, rất nhanh hai người đã đi đến bảo khố của Thiên Âm Tông.

Nơi đây cũng tồi tàn chẳng khác gì mấy cái khu bỏ hoang, rêu xanh, cây cỏ mọc tứ phía nhưng được cái cấm chế chi chít, ở bên ngoài thì có một vài ông lão canh cửa, khi thấy hai người tới thì một ông lão đứng dậy chắp tay nói với Thiên Thừa Phong.

" Tông chủ mời người giao ra lệnh bài, đây là quy củ."

Thiên Thừa Phòng nghe vậy cũng không có tức giận gì, hắn lấy ra bốn cái lệnh bài đưa cho ông lão, bốn cái lệnh bài này một cái là của hắn, ba cái còn lại chính là của ba vị lão tổ. Ông lão xem xét kĩ lưỡng thì gật đầu ra hiệu mời đi vào bên trong.

Khi Thiên Thừa Phong đang định dùng mấy cái lệnh bài mở ra cấm chế nơi đây thì, Xuân Đức đã kéo hắn đi xuyên qua vô số cấm chế, chỉ thấy thân ảnh hai người lướt qua liền tiến vào bên trong, Xuân Đức nghiêng đầu qua thì thấy Thiên Thừa Phong đang dùng ánh mắt kinh sợ nhìn hắn thì nói :

" Không có gì ngạc nhiên cả, bản thể ta có thiên phú thần thông có thể dung hòa cấm chế nên không cần e sợ cấm chế, chỉ khi cấm chế kia đẳng cấp cao hơn ta quá nhiều mà thôi nhưng theo ta thấy sau lần này thì các ngươi nên mua vài cái sát trận cao cấp một chút, nơi quan trọng thế này mà toàn dùng ba cái đồ kém chất lượng. "

Thiên Thừa Phong giật giật khóe miệng , làm sao hắn nghe thấy vị tiền bối này đang chê bai Thiên Âm Tông lạc hậu vậy. Hắn nhìn Xuân Đức hỏi :

" Không biết tiền bối có bộ sát trận cao cấp nào không ? "

Xuân Đức gật gật đầu nói :

" Có thì có đấy nhưng đợi khi nào mấy vị lão tổ của ngươi đi ra thì hãy cùng bọn họ thương thảo một chút là có nên mua hay không vì ta thấy Thiên Âm Tông cũng không khá giả gì cho lắm. Mà thôi không nói chuyện đó nữa, chuyện đó sau hẵng nói, thần khí tông môn các ngươi để chỗ nào rồi ."

Thiên Thừa Phong nghe vậy thì miệng lại co giật thêm vài lần : " Quả như hắn đoán vị tiền bối này đang chê Thiên Âm Tông nghèo nhưng dù sao hắn cũng không làm gì được đối phương, đánh thì không lại mắng thì không dám nên chỉ đành cười trừ."

Theo chân Thiên Thừa Phong , sau khi mở ra không biết bao nhiêu là cái cơ quan cùng cấm chế thì Xuân Đức cũng đã thấy được một món thần khí đầu tiên, món thần khí này là một thanh kiếm linh tính rất đầy đủ nhưng so với Nhất Kiếp Kiếm còn thua xa.

Nhìn thanh kiếm một lúc Xuân Đức lắc đầu nói :

" Đúng là thần khí nhưng mà chất lượng không được tốt cho lắm , chúng ta qua nơi khác nhìn xem."

Thiên Thừa Phong còn đang chuẩn bị ba hoa chích chòe một phen nghe thế thì há hốc mồm ra, nói thật hắn lúc này có chút sốc, hắn lần đầu tiên thấy có người nói thần khí phẩm chất không được tốt. Nhìn Xuân Đức hắn cả gan hỏi một câu :

" Tiền bối, thanh kiếm này tại sao lại không được tốt lắm ? Phải biết nó là thần khí à."

Xuân Đức gật đầu nói :

" Đích xác nó là thần khí có công hiệu tự lành, lực công kích cũng mạnh nhưng mà ta đã có cái tốt hơn rồi nên không muốn."

Thiên Thừa Phong nghe vậy thì gật đầu không hỏi gì thêm nữa mà dẫn Xuân Đức băng qua bao nhiêu cấm chế đi tới một cái thủy động ở bên dưới bảo khố.

Bên dưới này có ánh sáng xanh lam, mờ ảo như ánh trăng. Nơi đây có mười hai cây cột phía bên trên mỗi cây cột có phù văn lấp lóe, mười hai cây cột đá đang phát ra vô số sợi tia vàng nhạt bắn vào trung tâm của mười hai cây cột đá.

Ở phía trung tâm Xuân Đức thấy có một con cóc à nhầm con ếch, vì con này có màu xanh lại còn không có mụn nhọt khắp người. Bốn chân bị cố định bằng 4 sợi dây xích to tướng, trên đầu thì bị một quả cầu năng lượng màu vàng, áp chế cho nó không ngóc đầu lên nổi. Ở bên trên quả cầu năng lượng màu vàng lại có 9 con ếch nhỏ cả người được bao bọc với những tia sét tím. Chín con ếch nhỏ này cũng không biết bị lực lượng gì mà đều bất động.

Thiên Thừa Phong chỉ về phía giữa thủy đàm nói :

" Tiền bối thấy con vật kia chứ, nó chính là Tử Kiếp Lôi Oa( một con ếch điện nghe chuối chuối nên lấy cái tên kia nghe cho sang chảnh),trước kia có hai vị lão tổ tìm được một cái vòng tay trong một cái quan tài băng ở vùng Tuyệt Vực, khi trở về tông môn tìm tòi thì phóng xuất ra con nghiệt chủng này, vì nó mà phân nữa Thiên Âm Tông bị hủy, may mà hai vị lão tổ kia dùng tính mạng hiến tế phong ấn nó nơi đây."

Xuân Đức lập tức hiểu ra, Thiên Âm Tông đây mà muốn nhờ tay hắn mang đi cái đại họa này, theo hắn quan sát thì phong ấn này cũng chỉ vài ngàn năm nữa thì cũng biến mất, tới lúc đó thì Thiên Âm Tông lại có một trận hạo kiếp. Mặc dù con Tử Kiếp Lôi Oa này rất mạnh nhưng mà khống chế không được thì cũng vô dụng, chẳng bằng đưa cho Xuân Đức vừa trả nợ, vừa đánh sâu quan hệ.

Nhìn Thiên Thừa Phong , Xuân Đức nói :

" Đưa cái vòng tay kia ta xem một chút như thế nào mà ?"

Thiên Thừa Phong lập tức lấy ra một cái vòng tay làm bằng xương thú, nhìn có vẻ cổ xưa ngoài ra không có gì bắt mắt. Xuân Đức cầm lấy vòng tay xem qua một lượt thì cũng biết cái này là cái gì rồi, cái này chẳng có tác dụng quái gì khác ngoài chứa con ếch bự kia cùng bổ sung năng lượng nhanh cho nó cả.

Ném lại cái vòng tay cho Thiên Thừa Phong , Xuân Đức nói :

" Cái vòng đó là để nuôi dưỡng thú sủng cấp cao người cứ cầm lấy mà dùng, có bốn năm cái cấm chế trên đó đều bị ta xóa đi rồi không cần lo bị nó đánh cắp linh lực."

Thiên Thừa Phong tiếp nhận cái vòng tay, hắn nhắm mắt dùng thần niệm dò xét , sau đó hắn vui mừng quá đỗi, vì bên trong cái vòng tay kia có một số thứ mà hắn cần, đôi khi rác của người này lại là bảo tàng của người khác.