Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Nhìn thấy mấy người kia không sợ chết xông tới, Xuân Đức một tay đặt lên trán , đầu hơi cúi xuống miệng mỉm cười làm bộ dạng cực độ bất đắc dĩ, hắn cười nói :
“ Như vậy có phải tốt hơn không?”
Nói xong câu này hắn liền ngẩng đầu lên, trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười, có điều nụ cười của hắn lúc này tràn đầy sự giễu cợt.
Hắn phất tay một cái, liền có tám thanh “ cốt mâu” xuất hiện, mỗi thanh dài tầm 2 mét, to bằng cổ tay người lớn, trên thân mâu lít nha lít nhít trận văn huyền bí, toàn thân mâu phát ra ánh sáng xanh lục hư ảo.
“ Vèo vèo vèo…”
Nhanh còn hơn cả ánh sáng, trong nháy mắt tám thanh “cốt mâu” thuấn di tới trước người tám tên cường giả đao lao đến, trực tiếp xuyên nát đầu từng tên, đầu lâu của tám người kia đều nổ tung như pháo bông.
“Uỳnh uỳnh uỳnh….”
Tám thanh “ cốt mâu” sau khi giết chết tám người kia thì trực tiếp cắm lên đại địa sau đó nổ tung, phương viên mấy dặm quanh đó trực tiếp hủy diệt không còn sót lại cái gì.
Sau khi giết xong tám người, Xuân Đức vung tay lên thu lấy ấn ký cũng xác của bọn họ, ấn ký thì hắn dùng còn xác thì cho Bóng Ảnh ăn tạm.
“ Tiếp tục tiến lên đi, phía trước còn có một ít tạp ngư cản đường, tranh thủ giải quyết luôn một thể.”
Lệ Hoa Trì lúc này nuốt nước miếng một cái, sau đó nhanh chóng điều khiển ‘thương tâm hoa” tiến về phía trước, trong lòng hắn lúc này nghĩ mà sợ, nếu ngày trước Xuân Đức cũng có cái thực lực này thì liệu hắn có còn sống đến giờ hay không.
Rất nhanh trong lòng hắn liền cho ra một cái khẳng định, nếu như Xuân Đức lúc trước mà có thực lực như hiện tại thì hắn chết là cái chắc, vốn từ lúc gặp mặt Xuân Đức tới nay cũng chưa thấy hắn ra tay lần nào, trong lòng hắn cũng có một ít suy đoán về thực lực hiện tại của Xuân Đức.
Nhưng hắn không ngờ Xuân Đức lại khủng bố như vậy, cũng không nói đâu xa, chỉ là chiêu vừa rồi thôi, hắn tự nghĩ bản thân mà đối diện với một chiêu hời hợt kia thì...Nắm chắc cái chết.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì bị giọng nói của Kinh Hương cắt ngang.
“ Vô Tà đại ca, là người kia, là người kia dẫn theo rất nhiều người vây giết Vân tỷ, chính hắn còn chặt đứt một cánh tay của Vân tỷ.”
Giọng nói của nàng vừa gấp gáp lại mang theo oán khí sâu đậm, làm cho tất cả mọi người đều không khỏi theo hướng tay nàng chỉ nhìn lại.
Mọi người nhìn qua thì thấy một tên nam tử tóc đỏ, toàn thần áo bào màu xanh , dẫn đầu một đám đông cường giả đang chặn ngang trước cửa vào Thái Cổ Hoang Địa.
Xuân Đức nheo mắt, trong mắt lóe lên lệ mang, hắn thấp giọng nói :
“ Thuộc hạ của ta vậy mà cũng dám động vào, vậy thì hôm nay các ngươi không thể không chết rồi.”
Lúc đám người Xuân Đức quan sát nam tử kia thì nam tử kia cùng đám cường giả ở bên cạnh hắn cũng đang đánh giá mấy người Xuân Đức.
Đứng ở bên cạnh nam tử tóc đỏ, một tên trung niên cẩn thận nói:
“ Đại nhân, kẻ tới không thiện. Đám người Nguyên Thông đã mất đi liên lạc.”
Nam tử tóc đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Kinh Hương, khóe miệng nhếch lên , hắn cười gằn khinh miệt nói :
“ Một nha đầu không có đầu óc mà thôi, tưởng rằng mời được một vài tên cường giả liền có thể giải quyết được vấn đề sao.Trước hết cứ bắt lại ba nữ nhân kia cho mọi người chơi đùa một thời gian, nữ nhân kia thích chơi sao thì chơi , chơi chết cũng được, về phần hai nha đầu kia giữ lại còn hữu dụng. Còn những người khác thì giết sạch.”
Đám người bên cạnh nghe vậy thì hưng phấn không thôi, bọn họ trấn giữ nơi này cũng đã có một thời gian dài, ở địa phương chim không thèm ị này thì đứng nói là đàn bàn ngay cả heo nái cũng không có.
Vì vậy cả đám đều là nhịn đến sắp hư rồi, lúc này nhìn thấy ba đại mỹ nữ, lại nghe lão đại nói thì cả đám hưng phấn không thôi. Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, chờ đợi bọn họ cũng không phải cái gì mỹ nữ tuyết sắc mà chính là một cơn ác mộng.
……
Không qua bao lâu thì hai bên đã đối mặt chính diện với nhau. Vừa đến nơi thì Xuân Đức không nói một lời nhảy ra ngoài “thương tâm hoa”.
Nhìn thấy hắn một mình đi ra thì bên phía thanh niên tóc đỏ đám người nhịn không được cười to nói :
“ Các ngươi nhìn xem tiểu tử này không phải não vào nước rồi đi, tiểu tử này vậy mà lại dám một mình đi xuống, tên này sẽ không phải nghĩ rằng một mình hắn có thể đấu lại tất cả chúng ta chứ.”
Một tên ở bên cạnh cũng là phụ họa nói :
“ Ta nhìn ra tiểu tử này là hắn muốn đến hiến vật quý cho chúng ta đấy, các ngươi nhìn, tiểu tử kia đi còn run run như vậy thì đánh đấm cái gì, các ngươi mà lớn tiếng nói chuyện thì có khi tiểu tử kia trực tiếp tè ra quần đấy. Ha ha ha ha.”
“ Ha ha ha ha…”
“ Ha ha ha ha…”
“ Ha ha ha ha…”
“ Ha ha ha ha…”
Tên kia nói xong thì liền cười lên ha hả, không những hắn cười lên ha hả mà những kẻ khác cũng đồng thời cười theo.
Nhưng ngay vào lúc mọi người đang cười lớn thì tên nam tử tóc đỏ quát :
“ Tất cả câm miệng lại cho ta.”
Mọi người đang cười lớn bị tiếng quát của hắn giật nảy mình, một người ở bên cạnh tên tóc đỏ không hiểu hỏi :
“ Đại nhân, làm sao vậy…?”
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã thấy nam tử tóc đỏ sắc mặt sợ hãi nhanh chóng thối lui về phía sau.
“ Phúc phúc phúc…”
Tên nam tử ở bên canh tên tóc đỏ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì liền mất đi tri giác, trước lúc chết hắn chỉ cảm thấy cái gì đó xẹt qua thân thể hắn mà thôi.
Đợi khi mọi người định thần nhìn lại thì chỉ thấy nơi mà tên nam tử tóc đỏ đứng lúc trước bây giờ đã nằm la liệt một đống thi thể, tất cả đều bị chém làm 2 khúc.
Đám cường giả ở xung quanh thấy thế thì quá sợ hãi, một đám như chim sợ cành cong nhanh chóng thối lui ra phạm vi xa xa. Khi lùi ra đến phạm vi nhất định , cảm thấy an toàn thì cả đám mới dám dừng lại quan sát cẩn thận.
Khi bọn họ nhìn lại chỉ thấy đứng giữa đống thi thể nằm la liệt kia đúng là thiếu niên khi trước, có điều lúc này trên tay hắn cầm một thanh kiếm đen ngòm phát ra quang mang tà ác.
Nhất là con mắt ở phần gần chuôi kiếm liên tục chớp động cùng với hàng ngàn cái xúc tu từ thanh kiếm bắn ra đang liên tục ngoe nguẩy, cùng hấp thu máu thịt của mấy cái xác chết trên mặt đất càng khiến cho người ta kinh hãi không thôi.
Mọi người lúc này đều gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
“ Ực ực..”
Cả đám chỉ thấy yết hầu khô khốc. Thiếu niên đang đứng trước mắt mang lại cho bọn họ một cái cảm giác mạng sống đang sắp rời xa.