Chương 1279: ꧁༺ Thượng Cổ Hoang Địa Cửa Vào ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

[Cảm ơn bạn Phạm Lan Hương đã tặng cho mình 500 k, số chương mình hứa sẽ nhanh chóng bổ sung. Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi cùng yêu quý tác phẩm của mình. Mọi người có thể ủng hộ mình qua stk 0041000118855 cvb hoặc có thể tặng các vật phẩm khác như np,ksc... Cảm ơn mọi người.

---o0o---

Lần theo dấu vết mà Mộng Vân để lại, nửa tháng sau cuối cùng Xuân Đức mang theo mọi người cũng đã tìm đến được cửa ra vào của Thượng Cổ Hoang Địa nằm ẩn sâu bên trong Yêu Nguyên.

Nhưng chỉ vừa đến nơi này thì hắn liền gặp phải cản đường, hơn nữa người cản đường lần này cũng không phải bọn tôm tép gì mà tất đều đều sở hữu ấn ký.

Khi “thương tâm hoa” chỉ bay đến phạm vi 200 dặm gần cửa ra vào Thượng Cổ Hoang Địa thì liền có 10 người đi ra ngăn cản,mười người này thoáng cái bao vây nhóm người Xuân Đức vào bên trong.

Cầm đầu là một lão giả, ánh mắt đục ngầu, toàn thân mặc áo bào tro, cả người phát ra khí tức âm trầm.

Hắn nhìn quét qua mấy người Xuân Đức một lượt, ngay khi quét đến trên người Xuân Đức thì ánh mắt hiện tinh mang, ánh mắt hắn nhìn chọc chọc vào ấn ký trên tay Xuân Đức không che giấu sự thèm khát.

Không những lão già kia mà chín người còn lại cũng đều là như vậy. Một bộ dạng tham lam, thèm muốn, như là nhìn thấy một mỹ nữ vậy đang trần như nhộng vậy.

Lão già kia cũng rất trực tiếp, cũng không thèm hỏi xem mấy người Xuân Đức là ai đã ra lệnh bắt người :

“ Bắt mấy người này lại.”

Lão giả vừa ra lệnh thi liền có một người tiến lên, người tiến lên là một đại hán cao lớn, bộ dạng mười phần thô kệch. Hắn nhe răng cười, lộ ra hàm răng vàng khè.

“Đám con sâu cái kiến, còn không nhanh tự mình thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ.”

Hắn tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn chỉ thủy chung cảnh giác nhìn Xuân Đức, hắn biết người sở hữu ấn ký không có một ai là người tầm thường cả. Về phần những người khác hắn chẳng muốn xem.

Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan bị người không để ý tới đã vậy còn bị gọi là tiểu trùng thì sắc mặt không tốt đi nơi nào, cả hai người lúc này đều nổi giận không thôi.

Lệ Hoa Trì rút ra tiên kiếm, trong miệng giận giữ quát :

“Dám không nhìn ra, muốn chết.”

“ Tinh Diệt Kiếm.”

Bốn đạo kiếm quang ác liệt đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng khóa chặt lấy nam tử kia vào bên trong.

Mộc Lan lúc này cũng là đồng thời ra tay, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu. Trong miệng nàng khẽ quát:

“ Băng Liên Tâm Phách.”

Ngay khi nàng vừa quát thì trong mắt nàng hiện lên một bông tuyết liên, tuyết liên kia vừa hiện lên liền vỡ tung hóa thành đoàn đoàn tinh quang.

Cùng lúc đó ở quanh người tên đại đột nhiên xuất hiện vô số băng tinh bé nhỏ, băng tinh kia bám lên người hắn nhanh chóng đóng băng hắn lại.

Nam tử thấy vậy thì hừ lạnh nói :

“ Con sâu cái kiến mà thôi, ở cái đại lục này các ngươi có thể cao thủ nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Xuân Đức đang ngồi trên “thương tâm hoa” nghe vậy thì cười lạnh nói :

“ Thằng ngu.”

Tên trung niên đại hán kia nghe vậy thì giận tím mặt, ánh mắt hắn hung dữ nhìn chằm chằm Xuân Đức nhưng sau một khắc sắc mặt hắn liền đại biến.

Hắn sử dụng thần dịch lực bên trong ấn ký nhưng lại không thể bài trừ được lớp băng tinh ở bên ngoài thân thể, điều này khiến hắn kinh dị không thôi.

Nhưng hắn còn chưa kịp phục hồi thì bốn đạo kiếm quang ác liệt mà Lệ Hoa Trì đánh ra đã chém đến trước mặt hắn. Nếu như không có bất cứ phòng ngự nào mặc kệ cho bốn đạo kiếm quang kia chém lên người thì tên đại hán chết là cái chắc.

Có điều đồng bọn hắn vẫn ở bên cạnh, làm sao có thể trơ mắt ra nhìn hắn chết được, lúc này có một người khác tiến lên, hắn vừa tiến lên một bước liền đã xuất hiện bên cạnh tên đại hán kia sau đó một tay vung lên.

Một cái lồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện bao hai người vào bên trong.

Nhưng vào lúc này Xuân Đức lại phun ra một câu :

“ Lại thêm một thằng ngu.”

Hắn vừa nói xong thì bốn đạo kiếm khí ác liệt liền chém thẳng lên lên lồng phòng ngự màu vàng nhạt kia, lồng phòng ngự vàng nhạt do thần dịch lực tạo thành nhưng lại không ngăn cản nổi bốn đạo kiếm quang kia.

“ Ầm ầm..”

Chỉ hai đạo kiếm quang liền khiến cho lồng phòng ngự kia vỡ nát, sau đó hai đạo kiếm quang khác liền trực tiếp chém hai tên kia làm sáu khúc.

Máu tươi vẩy trời vào, ruột cùng nội tạng rớt ra bên ngoài bay loạn khắp nơi. Thi thể tự do rơi xuống đất.

Hai ngươi kia vừa chết thì tử bên trong mu bàn tay hai người liền bay ra hai đạo ấn ký, Xuân Đức vung tay lên liền thu về.

Lệ Hoa Trì một chiêu đắc thủ thì thần sắc có chút không dám tin, hắn thấy đối phương tự tin như vậy còn tưởng là địch nhân khó đối phó không ngờ vừa dùng một chiêu liền giải quyết.

Xuân Đức nhìn thấy hắn vậy thì nói :

“ Không cần ngạc nhiên, ngươi có được thiên sinh năng lực khắc chế mấy người này. Có điều cũng là do hai tên kia quá bất cẩn nên để ngươi đắc thủ, bằng không cũng phải phí một phen công phu đấy.”

Nói xong,Xuân Đức lúc này lại nhìn qua 8 tên khác đang ngây người ra thì híp mắt cười nói :

“ Làm sao? Có phải hay không rất bất ngờ.”

Tám người kia lúc này mới hồi phục tinh thần, lão già cầm đầu lúc này sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói :

“ Hừ, đã không ai có thể cứu được các ngươi, vốn còn muốn tra hỏi các ngươi một số chuyện nhưng lúc này thì không cần nữa rồi. Mọi người đồng thời tiến lên.”

Hắn vừa nói xong thì những người khác đồng thời lấy ra binh khí, hai mắt lộ ra hung quang ,cả người tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Mấy người Lệ Hoa Trì lập tức cảm nhận được một cổ đè nén kinh khủng, giống như trên đầu mỗi người đều có một ngọn núi lớn vậy.