Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Ở một nơi xa xa, trên bầu trời đang có một đám người lăng không mà đứng. Ánh mắt của đám người lúc này đều nhìn về một phương hướng, phương hướng kia chính là nơi mà bọn người Xuân Đức đang bị bầy song đầu Ngân Lang vây công.
Lúc này một người trong số đó hướng về một ông lão mặc áo bào tro hỏi :
“ Tống đại nhân vì sao chúng ta không xuống phía dưới tiêu diệt hết đám người kia, mấy người kia chẳng qua cũng chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, một mình ta có thể giết chết tất cả. Cần gì phải sử dụng yêu lang vây công.”
Ông lão được gọi là Tống đại nhân gì đó chậm rãi mở miệng nói :
“ Tự mình làm chung quy là an tâm nhưng rất dễ để lại manh mối, nếu để người của Lôi Phong thương hội điều tra ra thì phiền phức sẽ rất lớn, tốt nhất vẫn là nên dùng kế mượn dao giết người.”
Nghe ông lão nói vậy thì những người khác đều hai mặt nhìn nhau, tuy trong lòng không quá đồng tình với ý kiến này nhưng bề ngoài vẫn là a dua nịnh hót.
“ Tống đại nhân nói rất đúng, mượn dao giết người mới là phương pháp tốt nhất. Làm như vậy Lôi Phong thương hội có muốn tra cũng tra không nổi.”
Nhưng ngay vào lúc này, một người cả kinh thốt lên :
“ Mọi người nhìn xem, vì sao mấy người kia còn chưa bị đàn song đầu ngân lang giết chết, đã vậy còn sắp xông ra khỏi vòng vây của ngân lang nữa.”
Nghe người này nói cả đám người kia đều nhao nhao nhìn lại, lúc trước vì chắc chắn đám người kia phải chết nên cũng không có chú ý quá nhiều, lúc này nghe được người kia nói cả đám mới cẩn thận xem xét.
Lúc nhìn rõ thì cả đám không khỏi sửng sốt, chỉ thấy hơn trăm người kia như ăn phải thuốc kích thích, chém giết không biết mệt, liên tục gầm thét. Mà thể lực của những người kia cũng kinh người, cơ hồ chém giết một lúc lâu mà không thấy ai có dấu hiệu suy yếu.
Ông lão áo xám cau mày nói :
“ Kỳ quái vì sao đám người này lại mạnh như vậy, song đầu ngân lang dù gì cũng là yêu thú cấp 4 cũng tương đương với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, vậy mà bị một tên tu sĩ đồng cấp dùng một chiêu giết chết.”
Lúc này cả đám người đều biết là tình hình không ổn rồi, sắc mặt một đám đều trở nên khó coi.
…….
Ở một nơi khác.
Vốn dĩ đám người Lôi Khắc mang theo quyết tâm liều chết xông ra nhưng không ngờ tình huống lại có biến chuyển. Ngay sau khi đàn song đầu Ngân Lang xông tới thì Xuân Đức cùng với Mộng Vân đồng thời thi triển ra chúc phúc quần thể.
Đám người Lôi Khắc nhận được tăng cường thật lớn, tất cả mọi phương diện hầu như tăng lên rất nhiều, nhất là tinh thần cùng với thể lực.
Tất cả bọn họ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh liên tục bùng lên trong cơ thể khiến cho bọn họ không còn cách nào khác là phải thông qua giết chóc mà phát tiết ra ngoài.
Vốn ban đầu là ý định giết ra một con đường máu nhưng sau khi sắp thoát ra bên ngoài thì đám người lại giết quay lại, giết cho đám song đầu Ngân Lang kia phải sợ hãi.
Có điều đám Ngân Lang kia là bị người khống chế, nên sau khi chạy đi được một đoạn thì lại chạy quay về.
Đám người Lôi Khắc thấy vậy không sợ còn lấy làm mừng, một đám lại nhào lên giết cho đến con cuối cùng mới thôi.
Cuối cùng sau gần ba tiếng thời gian thì đàn song đầu Ngân Lang mấy ngàn con đều bị chém giết không sót lại một mống, ngay cả đầu lang vương Hóa Thần hậu kỳ cũng bị làm thịt.
Gần trăm người lúc này vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, tay cầm dao cũng có chút run run, nhìn khắp nơi là thi thể thì một đám khó mà tin được.
Một tên hộ vệ trong lúc nhất thời không dám tin vào cảnh tượng trước mắt như si như ngốc nói ra :
“ Chúng ta vậy mà giết chết mấy ngàn đầu Ngân Lang, cái này là thực sao? Ta không có nằm mơ đi.”
Nói xong hắn tự tát vào mặt mấy cái, cảm thấy đau rát thì hắn mới dám tin cảnh tượng trước mắt không phải ảo giác.
Đúng lúc Xuân Đức đang ngồi trên lưng chiến thú nói :
“ Vân tỷ cùng với ta linh hồn lực sắp kiệt, chuẩn bị thu lại chúc phúc quần thể, mọi người tốt nhất nên ngồi trên mặt đất xếp bằng để tránh bị sốc.”
Đám người Lôi Khắc nghe vậy thì không dám lãnh đạm, gần trăm người ngay lập tức ngồi trên mặt đất xếp bằng. Ngay khi tất cả mọi người đều chuẩn bị xong thì Xuân Đức cùng Mộng Vân liền đồng thời thu lại lĩnh vực chúc phúc.
Ngay khi lĩnh vực chúc phúc bị thu lại, đám người Lôi Khắc liền cảm thấy một trận suy yếu vô cùng, bọn họ chỉ cảm thấy cả người không còn một chút sức lực, thân thể rã rời như không phải của bọn họ vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng không ngờ lại suy yếu đến tình trạng này, lúc này mà có một đầu Ngân Lang thôi cũng đủ giết tất cả bọn họ.
Lúc thu về lĩnh vực, Xuân Đức cũng vì biểu hiện cho bản thân không quá khác người nên cũng phun ra một búng máu, Mộng Vân thấy vậy thì cả kinh.
Nhưng khi nhìn màu sắc của ngụm máu mà hắn vừa phun ra thì sắc mặt nàng đổi thành kỳ quái, bởi vì máu Xuân Đức phun ra có màu đỏ tươi, mà Mộng Vân biết máu của Xuân Đức không giống người thường, máu của hắn có màu xanh, hơn nữa còn mang theo kịch độc.
Đang lúc nàng định trêu chọc hắn vài câu thì cô gái nhỏ Lôi Tâm vội đi tới bên cạnh Xuân Đức đỡ lấy hắn, ân cần hỏi thăm.
“ Ngươi không sao chứ, có bị thương nặng không? Ngươi tựa vào ta, đi vào trong này nghỉ ngơi đi.”
Còn không để cho Xuân Đức có đồng ý hay không thì cô gái nhỏ Lôi Tâm kia đã trực tiếp ôm lấy hắn mang vào bên trong thú xa.
Một màn này cũng rơi vào trong mắt mấy người Tô Húc, Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, mấy người khóe miệng không khỏi co giật mấy lần, trong lòng bốn người không khỏi thầm mắng Xuân Đức vô sỉ.
Bọn họ dám chắc Xuân Đức không có bị thương gì hết, nếu như chỉ một chút như vậy mà có thể làm cho hắn bị thương thì đánh chết bọn họ cũng không tin.