Chương 1235: ꧁༺ Hỗn Loạn Địa Phương (1) ༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Xuân Đức vốn định sử dụng biện pháp mạnh mẽ, cưỡng ép những người kia nhưng lại vấp phải sự phản đối của năm người còn lại nên là thôi, mọi người trước hết hòa bình hữu nghị một phen, nếu không được thì hắn lại sẽ ra tay.

Rất nhanh đoàn người phương xa kia đã đi tới nơi này, đoàn người kia có gần trăm người, bên trong cũng có không ít tu sĩ, tất cả những người này đều vây một chiếc xe ngựa vào giữa.

Lúc đoàn người kia đi tới thì Mộng Vân dẫn theo những người khác tiến lên nói chuyện, Xuân Đức vốn tưởng rằng lại sẽ gặp phải một đám máu liều nhiều hơn máu não kia, ai ngờ lần này gặp phải người tốt thật.

Ngồi bên trong xe ngựa là một cô gái, sau khi nói chuyện với Mộng Vân một lúc thì đã xưng hô tỷ muội với nhau, cô gái kia đối với tất cả mọi người đều rất vui vẻ duy chỉ có Xuân Đức là nàng ta lại không cho sắc mặt tốt.

Lúc sau mấy người Mộng Vân, Lâm Kinh Hương, Lâm Thừa Vũ, Tô Húc, Hải Băng đều được cho lên xe ngựa ngồi cùng nàng, duy nhất chỉ có Xuân Đức là không được lên.

Đối với việc này, Xuân Đức vừa nhìn liền biết là do Mộng Vân tạo ra, hẳn trả thù vừa rồi hắn chọc cô nàng cùng mọi người ăn không ngon. Đối với hành vi này của Mộng Vân thì hắn chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, không để ở trong lòng. Đôi khi hắn cảm thấy như vậy cũng rất vui.

Không được ngồi xe nhưng hắn cũng không phải đi bộ mà được ngồi cùng chiến thú với tên đội trưởng của đội hộ vệ này. Người đội trưởng này ngược lại cũng rất hài hước, cùng với hắn nói chuyện Xuân Đức cảm thấy khá thú vị.

“ Tiểu huynh đệ làm sao lại đắc tội với sư tỷ của mình vậy, ta xem ra nàng ta cũng là mỹ nữ, tiểu huynh đệ nên tranh thủ lấy lòng mới phải chứ.”

Tên trung niên đội trưởng trên đường đi, vừa cười vừa hỏi Xuân Đức, có lẽ là thấy Xuân Đức khá hợp nhãn nên trêu chọc hắn thoáng một phát.

Xuân Đức ngồi ở phía sau, đối lưng cùng người này, hắn đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao nghe vậy thì cười nói :

“ Bao ca, huynh cảm thấy nữ hài tử mỗi khi giận đều phải cần lý do sao? Ta cũng đang tự hỏi không biết ở đâu đắc tội với nàng ta đây. Mà thôi, mặc kệ sư tỷ đi, mai hết giận ngay thôi ấy. Bao ca kể chút chuyện đi, nói một chút về nơi này đi.”

Trung niên đội trưởng tên Lôi Bạo nhưng đều được mọi người gọi là Bao ca nghe hắn nói vậy thì cười lên ha hả, sau một lúc hắn mới nói :

“ Nơi này sao, nơi này ta cũng không biết tên thực sự của nó là gì, ta chỉ biết nó nằm trong Hỗn Loạn Chi Địa mà thôi, nơi này là nơi tụ tập đám giết người trốn tội, các loại thần phần bất hảo, các dong binh đoàn…. Nơi đây cũng không người cai quản, ai thích làm gì thì làm, vì vậy nên mới gọi là hỗn loạn chi địa.”

Xuân Đức nghe vậy ngược lại thì thấy hơi ngạc nhiên, lúc này hắn hiếu kỳ hỏi :

“ Một nơi hỗn loạn như vậy đáng lý ra Bao ca đối với ai cũng phải cảnh giác chứ, làm sao lại dễ dàng cho mấy người bọn ta đi cùng vậy, Bao ca không sợ mấy người bọn ta là người xấu sao?”

Lần này đến cả đám hộ vệ đi gần đó cũng đều cười lên, một tên trung niên khác mặc áo giáp da màu đen, có tên Lôi Khắc nhìn hắn cười nói :

“ Chúng ta đều là những kẻ sống trên lưỡi dao, tuy tu vi không được nhưng nhãn lực vẫn là có. Sáu người bọn tiểu huynh đệ trên người không có một chút sát khí, tuổi đời lại còn nhỏ như vậy, nhất là nghe lời nói cùng hành động thì liền đoán ra được mọi người đều là xuất thân cao quý.”

Xuân Đức nghe vậy cũng là cười cười, hắn cũng rất a dua nói theo.

“ Lôi Khắc đại ca đúng là nói không sai, haha, mà đúng rồi chúng ta bây giờ là đang đi về đâu vậy?”

Lôi Khắc nói :

“ Đi đến Hỗn Loạn Chi Thành, đến nơi đó ở vài ngày sau đó lại quay trở về Lôi Phong thành của chúng ta.”

Giữa lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên một tiếng sói tru vang lên.

“ Grú hú hú ú ú u u….”

Tiếp sau đó là liên tiếp tiếng sói tru đồng thời vang lên, nghe được những tiếng gào rống này đám người Lôi Khắc liền trở nên nghiêm nghị.

Lôi Bạo lúc này quát lớn :

“ Là Song Đầu Ngân Lang thú, mọi người cẩn thận. kết thành đội hình sẵn sàng chiến đấu. Đám này cũng chỉ là tứ cấp yêu thú mà thôi không cần phải sợ….”

Nhưng hắn còn chưa xong câu này thì sắc mặt liền tái đi, quả thực tứ giai yêu thú không đáng sợ nhưng số lượng lên tới ngàn còn liền trở nên kinh khủng, huống gì đàn Song Đầu Ngân Lang trước mắt còn nhiều hơn cả như vậy.

Lôi Khắc nhìn đàn Song đầu Ngân Lang ở phía trước cũng nuốt nước miếng, hắn gian nan nói :

“ Làm sao nhiều như vậy, số lượng không dưới 3000 con à, thế này còn đánh thế nào?”

Xuân Đức thấy đám người lo lắng như vậy thì không khỏi nói :

“ Không phải đám này không bay lên được sao? Chỉ cần bay lên là bọn nó cũng chẳng làm gì được chúng ta.”

Lôi Bạo cười khổ nói :

“ Nếu đơn giản vậy thì chúng ta còn lo lắng như thế làm gì, đám Ngân Lang này quả thực biết bay, hơn nữa bay cũng rất nhanh. Bây giờ chúng ta bị mấy ngàn con vây lại thế này thì cơ hội sống…”

Nói đến đây thì hắn không nói nữa nhưng mọi người ai cũng hiểu hắn muốn nói gì.

Xuân Đức ngược lại chẳng bận tâm lắm nói :

“ Vậy thì xếp thành đội hình mà phòng thủ hay là xếp thành trận hình tiến công giết ra ngoài thôi, may mắn thì sống, còn bết bát làm thì mọi người cùng làm thức ăn cho bọn nó mà thôi, có gì đáng lo đâu.”

Xuân Đức đây là trắng trợn chém gió, chứ chẳng có mấy ai có thể thờ ơ trước sinh tử của bản thân cả, có điều đám người kia không biết Xuân Đức chém gió, thấy hắn như vậy thì mọi người không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.

Lôi Khắc sau mấy giây ngẩn người cũng là cười khổ nói :

“ Mấy người chúng ta chết thì không sao, chết liền chết nhưng mà tiểu thư, nàng không thể chết được. Nếu nàng chết ở đây thì Lôi Nguyên thương hội cũng xong đời.”

Xuân Đức nghe vậy thì cũng là chỉ cười, nhìn trăng sáng trên cao nói :

“ Xem ra hôm nay đúng là một ngày đẹp trời rồi.”

Vào lúc này, mấy người từ trong thùng xe cũng lao ra ngoài, Tô Húc đi tới bên cạnh Xuân Đức hỏi :

“ Tà thiếu có việc gì vậy?”

Xuân Đức nhìn hắn cùng mấy người khác nói :

“ Sói đến, chuẩn bị chiến đấu à. Ta cùng với Mộng Vân sư tỷ sẽ thi pháp chúc phúc, mấy người các ngươi cùng với những người khác cố gắng vượt qua đại nạn lần này nhé, bằng không sang năm gia đình các ngươi lại có giỗ lớn rồi.”

Tô Húc cùng mấy người khác đều nghe ra ý vị trong đó, bọn họ hiểu được lần này là thử thách dành cho bọn họ, hai người Xuân Đức cùng Mộng Vân sẽ không ra tay.

Bốn người đều nhìn về bầy song đầu Ngân Lang đang lao đến đây mà nuốt nước miếng.

……

Rất nhanh một cái trận hình tấn công được hình thành, ý đồ của đám người Lôi Bạo không cần nói mọi người cũng hiểu, bọn họ muốn đánh cược một lần, nếu có thể xông ra thì là may mắn, nếu không thể xông ra thì là xui xẻo.

Về phần đừng lại phòng ngự thì cầm chắc cái chết rồi nên không ai ngu mà làm như vậy.

Nhằm về phương hướng nhìn có vẻ ít song đầu Ngân Lang nhất, Lôi Bạo hét lớn :

“ Mọi người xông lên, giết.”