Chương 1204: ꧁༺ Bóng Ảnh Phủ Xuống-cơn Ác Mộng Kinh Hoàng༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Do mấy lần giao thủ bọn họ cũng đã có kinh nghiệm.Đám cường giả biết rằng Vũ Y sau khi giết xong Lục Vân Hiệp thì sẽ chưa rút lui kịp,vì vậy cả đám lúc này mới dùng toàn lực đánh về bốn phía xung quanh.

Quả nhiên, sau một lần công kích trên diện rộng, thân ảnh của Vũ Y liền bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người.

Vũ Y bị lực lượng cường đại đánh chúng, thân thể đang ở trạng thái ẩn hình lập tức bị đánh về nguyên dạng, một lần này cũng khiến nàng bị thương không nhẹ, trên khóe miệng nàng chảy xuôi máu tươi.

Sau khi bị đánh trúng lộ ra thân ảnh thì Vũ Y cũng liền biết trốn không thoát, nếu như lúc nãy có thể giết thêm 2-3 người thì nàng cùng với mọi người còn có thể liều mạng một lần . Nhưng lúc này 10 tên Hằng Vương Tiên Cảnh tụ lại cùng một chỗ, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

Lần tự bạo của Cốt Khôi cũng xem như vô ích, lỗ hổng lúc trước do Cốt Khôi tạo ra lúc này cũng đã bị vô số tu sĩ lấp đầy. Bây giờ tình cảnh có thể nói là bết bát đến cực điểm, tứ phía là địch.

Lau đi máu tươi ở khóe miệng, Vũ Y mỉm cười nói :

“ Không còn cách nào chạy thoát, mọi người liều mạng đi.”

Nàng vừa dứt lời thì tất cả hung thú hay những người đi theo nàng đồng thời công kích mãnh liệt hơn gấp bội phần, một đám xác định phải chết lúc này bộc phát ra lực lượng có thể nói vượt xa bình thường.

Trong nháy mắt chiến trường lại ác liệt thêm không ít.

“ A a a a a ….”
“ Giết ! Giết ! Giết…”
“ Gào gào gào…”
“ Ầm ầm…”

Tiếng kêu gào thê lương, tiếng rống giận của hung thú, tiếng hô kêu đánh kêu giết của đám tu sĩ, tiên thuật đầy trời, thi thể đầy đất, máu tươi thành dòng tất cả tạo nên một cảnh tượng không kém địa ngục là bao.

Lúc này mười tên Hằng Vương Tiên Cảnh cũng đồng thời rống lên một tiếng :

“ Chết.”

Cả mười tên đồng thời lấy ra tiên khí, vận dụng tiên thuật sát chiêu đánh về phía Vũ Y. Bọn họ biết trong những kẻ ở đây chỉ có Vũ Y người có được huyết mạch thần thú mới là kẻ nguy hiểm nhất, chỉ cần giết được nàng mọi thứ đều xem như giải quyết những kẻ còn lại đều không đáng lo.

Vũ Y nhìn thấy mười tiên thuật sát chiêu hình thành lưới võng đánh tới bản thân thì ngay lập tức né tránh không dám đón đỡ.

Nhìn mười tên cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh cách đó không xa Vũ Y lạnh lẽo nói:

“ Ta có chết cũng để cho mấy thế lực các ngươi chôn cùng.”

Vừa nói Vũ Y liền tàn nhẫn móc ra một con mắt phải của bản thân.

“ Phúc..”

Cả con mắt bị nàng lôi ra, bên trên còn dính không ít máu cùng dây thần kinh, có điều con mắt kia rất nhanh thì sáng lên, bên trong hiện ra hình ảnh một con Hỏa Phượng.

Vũ Y lúc này trực tiếp ném con mắt kia về phía đám đông tu sĩ đang vây tới đấy.

Nhìn thấy một màn như vậy thì cả đám cường giả đều giật nảy cả mình, nhìn thấy Vũ Y ném con mắt kia về phía đám tu sĩ thì ông lão bị mất phân nửa cái đầu thất thành nói :

“ Nhanh ngăn lại…”

Hắn phản ứng tuy nhanh có điều mọi thứ đã chậm, con mắt kia bay vào giữa đám người sau đó nổ tung:

“ Ầm..”

Một tiếng nổ rung trời vang lên, cùng lúc đó một biển lửa hiện ra, một con Hỏa Phượng ra đời, Hỏa Phượng hót lên một tiếng thê lương sau đó không cảm lòng mà biến mất.

“ A a a a a…. Cứu… Lửa này là thế nào, vì sao không thể dập.”

“ Lão tổ nhanh cứu ta, đau quá…”
“ Tông chủ cứu ta, cứu ta…”

Vô số tu sĩ bị biến lửa nhấn chìm bên trong, trong nháy mắt liền biến thành thi thể rơi xuống phía dưới, lửa kia cũng không có đốt vật chất mà trực tiếp đốt cháy linh hồn, ai bị dính phải thì vừa phải chịu đau đớn khó thế tưởng tượng vừa nắm chắc phải chết.

Nhìn thấy cảnh này thì mấy tên cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh sắc mặt trong nháy mắt âm trầm vô cùng. Khóe mắt như muốn nứt ra. Một người trong số đó lên tiếng :

“ Toàn lực đánh giết người này, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng được.”

Những kẻ khác lúc này đều có chung nhận định như vậy, cả đám nét mặt âm trầm, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo, không ai nói một lời mà đồng thời tiến lên áp sát Vũ Y. Bọn họ biết chỉ có áp sát đối phương thì mới có thể giải quyết đối phương triệt để, nếu dùng công kích từ xa, đối phương né tránh thì sẽ rất tốn thời gian.

Vũ Y đương nhiên là cũng nhìn ra dụng ý đám người này, nàng cũng không phải người ngu nên cũng không dại gì đứng lại so chiêu cùng đám này, nàng trực tiếp lựa chọn nơi đông người nhất xông qua.

Nàng xông qua thì 10 tên kia cũng xông qua, đám cường giả muốn ngăn cản nàng thì liền bị nàng trực tiếp một đao giết chết, không có kẻ nào có thể trụ qua đao thứ 2.

Tuy chỉ tốn một ít thời gian nhưng cũng là đủ cho mười người kia đuổi kịp.

Trong nháy mắt đuổi kịp thì hai bên liền bộc phát chiến đấu những đại chiêu liên tục được thi triển ra, công kích phô thiên cái địa áp đến Vũ Y, Vũ Y tận lực né tránh nhưng vẫn bị dính không ít công kích, may mà nhờ có chiến giáp mà Xuân Đức làm cho bằng không nàng sớm đã gục xuống.

Những công kích kinh khủng kia phần nhiều bị Vũ Y tránh thoát nên đám tu sĩ xung quanh là những kẻ không may phải lãnh hậu quả, bị công kích của Hằng Vương Tiên Cảnh đánh trúng thì cả đám liền hài cốt cũng không còn.

Có điều cả đám vẫn không sợ chết mà lao lên, mong muốn kiềm chế Vũ Y không cho nàng không gian hoạt động quá lớn để tạo điều kiện cho 10 tên cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh đánh giết.

…..

Trong lúc Vũ Y lâm vào khổ chiến cùng mười tên cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh thì cuộc chiến phía bên dưới cũng đang đi tới hồi kết.

Đám hung thú cùng với những người đi theo Vũ Y sau thời gian bộc phát giết chết vô số người thì cũng nhanh chóng bị tiêu diệt, nhân số địch nhân quá đông, sức mạnh lại chênh lệch không quá lớn khiến cho người bên phía Vũ Y dù đã rất cố gắng nhưng cũng không thể thay đổi cục diện.

Một trận chiến này gần vạn đầu hung thú Vương Cấp chết sạch không còn một con. Những thiên kiêu các “ Châu" cũng bị Vũ Y lấy ra làm bia chắn chết gần hết , chỉ còn lại vài người quan trọng, Bạch Cốt Tế Đàn mà Xuân Đức để lại cũng bị nàng hủy mất. Những người đi theo nàng lúc này cũng đã không còn lại mấy người.

Một trận chiến này Vũ Y cũng đã làm tất cả có thể nhưng địch nhân quá mạnh nàng một mình không thể xoay chuyển tình thế.

---o0o---

Không qua vài tiếng sau, trên cả chiến trường bên phía Vũ Y cũng chỉ còn lại 4 người, Vũ Y, Điệp Vũ, Lục Tuyết Kỳ cùng Thanh Thanh. Tất cả những người khác đều đã bị quần công đến chết.

Xung quanh bốn người vẫn là hàng ngàn tu sĩ, về phần mười tên Hằng Vương Tiên Cảnh lúc này chỉ còn chín, một tên không may đã bị Vũ Y giết chết.

Nhưng vào lúc này hàng ngàn tu sĩ chỉ dám vây quanh mà không có người nào dám tiến lên, bọn họ lúc này cũng là bị sự tàn nhẫn của đám người Vũ Y dọa sợ. Chiến đấu đến lúc này, cả đám đều hiểu rõ, nếu bản thân tiến lên thì sẽ là người chết đầu tiên, vì vậy không ai dám tiến lên trước cả.

Nhưng vào đúng lúc này một tiếng cười sang sảng vang lên :

“ Ha ha ha. Xem ra lão phu tới đúng lúc rồi, không ngờ các vị còn chưa chấm dứt chiến đấu, đáng tiếc ta tới muộn bằng không là được xem một màn đặc sắc rồi.”

Âm thanh này vang vọng bầu trời, mấy ngàn người tu sĩ phía bên dưới cùng chín tên Hằng Vương Tiên Cảnh đồng thời nhìn lên. Ngay cả mấy người Vũ Y cũng đồng thời nhìn lên.

Phía bên trên bầu trời lúc này xuất hiện một đám mây màu đỏ to lớn, đám mây đi tới nơi nào, nơi kia liền biến thành một mảnh huyết sắc ,từ đám mây liên tục vọng ra âm thanh kêu gào thê lương của oan hồn.

Lúc này đây ở bên trên đám mây khổng lồ kia đứng đầy tu sĩ, nhân số không dưới 5 vạn người, đám tu sĩ kia mặc trên người trường bào màu đen, cả người phát ra lệ khí lăng lệ, đứng đầu đám người này là một tên trung niên nam tử, khí độ bất phàm, cả người toát ra một cổ khí tức khiến lòng người run sợ.

“ Hải Huyết Thần ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ người lúc này lại muốn cùng chúng ta đối nghịch.’’--- Bà lão Thiên Tinh Các lúc này mắt hiện hàn quang, lạnh giọng nói.

Nam tử có tên Hải Huyết Thần kia cười lớn nói :

“ Ha ha ha. Đối nghịch với các ngươi thì lại có làm sao, bắt được mấy người này đem đến Phong Thần Điện lĩnh thưởng, sau đó lại nhờ Phong Thần Điện bảo hộ các ngươi lại có thể làm gì ta. Ha ha. Mà các ngươi cảm thấy với tình trạng hiện nay, các ngươi còn có thể cùng ta chiến một trận sao.”

Vào lúc này ở phía sau Hải Huyết Thần lại đi ra thêm một nam tử, người này tướng mạo thư sinh, khuôn mặt anh tuấn vô cùng, tay cầm một chiếc quạt có in hình đầu lâu, nhìn xuống đám người bà lão cười lạnh nói :

“ Hải Thần huynh nói rất đúng, mặc dù các ngươi có 9 người nhưng cũng là cung dương hết đà, muốn cùng hai người chúng ta chống lại, các ngươi nghĩ là có phần thắng sao?”

Nhìn thấy người này cũng nghe được những lời hắn nói thì cả 9 người phía bên dưới đều sắc mặt khó coi, lúc này đây trên mặt cả 9 người đều xuất hiện vẻ giãy dụa cùng không cam lòng. Miếng thịt đã đưa vào trong miệng bảo nhổ ra thì làm gì có người nào cam lòng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên tất cả đám người ở đây đều cả kinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.