Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
---o0o---
Ngay khi tám người đang sầu mi khổ kiểm thì ở phương trời xa xa đột nhiên xuất hiện rậm rạp chằng chịt “ Chiến Hạm”, số lượng những “ Chiến Hạm” kia lên tới hàng vạn chiếc. Những chiến hạm kia di chuyển cực nhanh, mới thấy ở cuối chân trời nhưng không bao lâu thì liền đã xuất hiện ở mặt bên kia chiến trường.
Thanh thế của hàng vạn chiếc “ U Minh Chiến Hạm”tạo ra vô cùng rầm rộ. Khi những chiếc chiến hạm kia vừa xuất hiện thì tám người có tu vị cao nhất ở đây đều đã thấy được.
Lúc này có người vui mừng nói :
“ Là Thiên Tứ quay lại, tiếp viện của chúng ta tới rồi, có thêm người của liên minh Lục Cực Vũ Môn thì lần này đám người kia có chắp cánh cũng khó thoát. Nhanh nhanh cho người của chúng ta rút lại.”
Ông lão mất non nửa cái đầu lúc này phản đối :
“ Không thể rút, một khi rút lại những kẻ kia sẽ một lần nữa tụ họp cùng nhau, muốn tiêu diệt lại càng thêm khó khăn, công sức lúc trước cũng sẽ tan biến.”
Ông lão nói thì nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý nhưng bà lão vừa lên tiếng lúc trước nào có nghe lọt vào trong tai, lúc này bà ta mặc kệ tất cả liền hô lớn :
“ Người của Thiên Tinh Các đều quay trở về.”
Nghe được âm thanh của bà lão, ở bên trên chiến trường lập tức có đại lượng tu sĩ lùi về phía sau, trận thế vốn có lúc này đột nhiên bị phá vỡ. Vốn là đang áp chế kẻ địch nhưng trong nháy mắt tình thế bị đảo ngược, bọn họ lại bị kẻ địch mạnh mẽ áp chế. Cũng chỉ trong cái giây phút ngắn ngủi đó, hàng vạn tu vĩ liền đã nằm xuống vĩnh viễn.
Có điều may mắn là lúc này ở bên trên đang có rất nhiều U Minh Chiến Hạm bắn yểm hộ, bằng không thương vong do trận hình bị phá vỡ cũng không phải chỉ một điểm như vậy.
---o0o---
Đứng ở trên một chiếc chiến hạm cực lớn, có 3 tên nam tử khí thế bất phàm, cả người toát ra uy thế khó diễn tả thành lời, có điều lúc này cả ba người đều đang nhíu chặt lông mày.
Một người trong số đó nhìn khắp nơi là thi thể nói :
“ Tình hình còn nghiêm trọng hơn cả chúng ta tưởng tượng, đối phương không ngờ lại cường đại đến trình độ này. Tám đại thế lực đứng nhất nhì mỗi châu vậy mà cơ hồ chết đến 6 thành rồi.”
Một người khác lúc này nhìn về phía cốt rối bằng xương khổng lồ đang ở giữa chiến trường tàn sát thì khóe mắt giật giật mấy cái liền nói :
“ Con khôi lỗi bằng xương kia rất mạnh, tất cả chiến hạm cùng với ta thì may ra mới có thể áp chế nó. Những kẻ còn lại thì phải nhờ đến hai vị rồi.”
Nam tử còn lại lúc này cũng lên tiếng :
“ Lục Du đạo hữu, Lục Hiệp đạo hữu, theo ta thấy cả 2 vị đều nên cùng nhau ra
tay trấn áp đầu cốt khôi kia đi, có như vậy thì mới càng thêm nắm chắc, bần
đạo cùng với tám đạo hữu khác sẽ đối phó với những kẻ còn lại.”
Hai người Lục Vân Du cùng Lục Vân Hiệp đều nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật đầu, lúc này đây Lục Vân Du lại nói :
“ Đã như vậy con cốt khôi kia sẽ do chúng ta giải quyết những kẻ còn lại xin phải làm phiền các vị rồi.”
---o0o---
Ở phía bên dưới chiến trường. Lúc này hai bên đã ngừng lại việc giao tranh, bên phía Vũ Y lúc này đã tổn thương thảm trọng nhân số còn lại không tới mấy ngàn hiện tại đang bị địch nhân vây vào bên trong.
Vào lúc này, ở bên cạnh nàng Lục Tuyết Kỳ cả người bê bết máu tươi có phần khô khốc nói :
“ Tiểu thư, chúng ta bây giờ nên làm sao? Kẻ địch quá đông, muốn lao ra bên ngoài gần như là không thể?”
Vũ Y lúc này cả người sát khí trùng thiên, ánh mắt xanh lam phát ra hàn quang khiến cho lòng người lạnh lẽo, nghe được câu hỏi của Tuyết Kỳ thì nàng chỉ cười nhạt nói :
“ Nếu đã không chạy thoát thì cứ dốc sức liều mạng đi, trước khi chết cố gắng giết nhiều hơn một ít để rồi lúc xuống địa ngục cũng có người bầu bạn đi cùng.”
Vũ Y lúc này cũng đã không ôm cái gì tâm tư chạy thoát, khi trước không có đám chiến hạm trên bầu trời còn không thể chạy thoát ra ngoài huống gì là lúc này. Vì thế mà nàng đã ôm tâm lý ắt hẳn phải chết, thực ra mà nói đi theo Xuân Đức nàng đã luôn có cái giác ngộ này rồi nên lúc này cũng chẳng có gì cả.
Mấy người thuộc hạ thân tín của nàng cũng đã nghe ra được nàng một lòng muốn dốc sức liều mạng rồi, trên mặt cả đám thoáng hiện vẻ do dự nhưng trong nháy mắt vẻ do dự kia liền biến mất, cả đám lúc này bên trong ánh mắt đều hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Thanh Thanh vuốt ve cái đầu lâu màu xanh trong tay mỉm cười nói :
“ Nếu tiểu thư đã nói vậy thì giết thôi, cuộc đời ta giết người vô số, cũng đã sớm giác ngộ phải chết, nếu như hôm nay là trận chiến cuối cùng thì còn gì phải lo lắng nữa.”
Sáu cô gái tuy cả người dính máu nhưng vẫn không thể che giấu hết dung nhan xinh như hoa như ngọc của bản thân, các nàng cùng cười lên khiến cho ngay cả địch nhân cũng phải động lòng.
Rất nhiều tên tu sĩ đều không chớp mắt nhìn về phía bên này, cả một đám đều có chút ngây ngốc mà nhìn. Dù là địch nhân nhưng bọn họ cũng không thể không công nhận những nữ nhân kia thực sự rất đẹp, nếu như không phải là địch nhân thì tất cả bọn họ đều nguyện ý truy cầu các nàng.
Nhưng vào đúng lúc này một âm thanh mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương vang lên.
“ Giết.”
Vũ Y vận dụng tiên lực thét lên một tiếng, tiếp sau đó “ Cốt Khôi” cũng đồng thời gào lên, theo sau những hung thú khác cũng đồng thời gầm rống.
“ Gào gào gào…”
“ Gào gào gào…”
“Gào gào gào…”
Tiếng gào rú kinh thiên khiến cho thiên địa lay động, sóng âm khuếch tán khiến cho không gian vặn vẹo, chấn cho đám tu sĩ xung quanh phải liên tiếp lùi về phía sau.
Tiếp sau đó lấy “ Cốt Khôi” ( Con rối làm từ xương, bản thân chính là Bạch Cốt Tế Đàn của Xuân Đức) làm đầu những người theo phía sau xông lên.
Tuy không ôm hy vọng có thể lao ra bên ngoài nhưng dù chỉ là một tia hy vọng mọi người vẫn muốn thử một lần, vì thể nhóm người Vũ Y quyết định chọn nơi có phòng ngự yếu nhất mà xông qua.
Ngay khi đám người Vũ Y lựa chọn liều mạng xông lên thì bên phía liên quân cũng đồng thời phát lệnh công kích, trong chớp mắt đầy trời tiên thuật đánh về phía đám người Vũ Y.
Cốt Khôi lúc này biến về hình dạng một quả cầu gai, lăn thẳng về phía địch nhân, trên đường đi nó bị hàng triệu công kích đánh lên trên, vô số xương cốt bay tán loạn, hình thể của nó nhanh chóng giảm xuống, có điều tốc độ lăn của nó rất nhanh không qua bao lâu thì liền đã xông vào bên trong địch nhân.
Nó đi tới đâu thì tu sĩ chết đến đó, sau khi nó lăn qua thì trên mặt đất chỉ còn lại thi thể cùng thi thể. Có điều lỗ hổng mà “ Cốt Khôi” tạo ra rất nhanh bị lấp lại, đám người Vũ Y theo ở phía sau cũng vì thế mà bị cản lại.
Đám liên minh nhìn thấy vậy thì vui mừng không thôi nhưng ngay sau đó cả đám đều phải biến sắc.
Chỉ thấy Vũ Y lúc này bắt pháp ấn, trong miệng nàng hô lớn một tiếng :
“ Giải Phong.”
Cùng lúc đó, Cốt Khôi đang ở giữa biển địch nhân đột nhiên sáng lên rồi xoay tròn, sau đó vô số đoản xương( Khúc xương ngắn) bắt đầu bắn ra xung quanh.
“ A a a a a a a …”
“ A a a a a a a …”
“ A a a a a a a …”
“ A a a a a a a …”
“ A a a a a a a …”
Tiếng la hét thê lương vang vọng khắp bốn phương tám hướng, không biết bao nhiêu tu sĩ bị nhưng đoản xương kia xuyên qua thân thể, kẻ không may trúng vào đầu thì chết không kịp ngáp, kẻ may mắn trúng vào phần mềm thì tốt hơn, chỉ bị thương vẫn có thể sống tiếp.
“ Ầm..”
" Đùng đùng đùng...."
Bỗng nhiên cả Cốt Khôi nổ tung, hằng hà sa số xương cốt dày đặc như lông trâu bắn về bốn phía. Những tu sĩ ở gần trực tiếp bốc hơi, những tu sĩ phía xa xa biến thành thịt vụn, đám chiến hạm trên bầu trời bị bắn thủng lỗ chỗ, lập tức nổ tung.
Ở một cái thời khắc đó, kẻ chết đi phải lên đến hàng trăm vạn người.
Còn chưa hết, cùng vào thời điểm này, đám hung thú cũng bắt đầu điên cuồng xông lên phía trước tự bạo, mở ra một con đường máu, đám người Vũ Y nhìn thấy vậy cũng chớp lấy cơ hội mà chạy thẳng muốn xông ra bên ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này, 11 tên Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ, đến sơ kỳ đỉnh phong đồng thời ra tay ngăn cản bọn họ.
“ Còn muốn chạy, tất cả để mạng lại.”--- Lục Văn Hiệp hét lớn.
Lục Vân Hiệp dẫn đầu đánh ra một chưởng, thiên địa vặn vẹo vô số bàn tay do thiên địa nguyên khí tạo thành đánh thẳng về phía đám người Vũ Y.
Vũ Y nhìn thấy đầy trời thủ ấn đánh tới thì nét mặt lạnh lẽo, song đao đang cầm trên tay nàng bỗng chốc rực sáng, cùng lúc đó thân ảnh của nàng liền biến mất.
Ngay khi nàng vừa biến mất thì Lục Vân Hiệp liền cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, cũng vào lúc này 10 người phía sau hắn hô lớn :
“ Là Thiên Mộng Cừu Nguyệt Trảm cẩn thận.”
Nghe được cái tên này thì sắc mặt của Lục Vân Hiệp liền biến đổi lớn, hắn gấp rút mở ra hộ thể tiên khí cường đại nhất, cùng lúc đó cũng gọi ra ba tiểu thuẫn che chắn, đồng thời hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Lúc hắn lùi về phía sau chỉ cảm thấy cái cổ đột nhiên lành lạnh, sau đó lại cảm thấy ở trước ngực đau xót, nhìn xuống thì hắn không khỏi thất kinh, không biết từ khi nào một tiểu thuần bài của hắn bị vật gì đó sắc bén chém vỡ nát, trước ngực cũng có một vết đao thật dài lộ cả xương trắng ra ngoài, hắn lúc này chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trán toát mồ hôi, may mà lúc nãy hắn rút nhanh bằng không còn đứng ở vị trí cũ thì chết là cái chắc.
Nhưng hắn vừa mới cảm thấy an toàn thì những người khác lại kinh hô lên "cẩn thận."
“ Xoẹt”
Một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, đầu lâu của Lục Vân Hiệp liền đứt lìa, máu tươi phun ra như suối. Thi thể không đầu rơi xuống phía dưới.
“ Ầm ầm ầm..”
Cũng vào lúc Lục Vân Hiệp vừa chết, đám cường giả còn lại cũng đồng thời đánh ra một chưởng, đánh về bốn phía xung quanh.