Chương 1046: ꧁༺ Vô Đề༻꧂

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

Từ bên trong những khe nứt kia xuất hiện nhiều “ Bạch Cốt Ma Trảo” to lớn bốc hơn độc khí màu xanh lục những “ Bạch Cốt Ma Trảo” kia nhìn khá giống trảo rồng, ngay khi xuất hiện thì bọn chúng lấy tốc độ nhanh đến khó lường chộp về phía đám người phe đối địch.

Trong đám người phe đối địch duy nhất một mình trung niên mặt đen là có phản ứng kịp thời, hắn lấy ra tiên kiếm sao đó vận dụng bí pháp chém mạnh về phía “ Long Cốt Ma Trảo “ đang vồ đến hắn.

“ Đùng..”

Tiên kiếm chém lên “ Long Cốt Ma Trảo” thì liền phát ra âm thanh bạo liệt, có điều ‘ Long Cốt Ma Trảo” vẫn hoàn hảo không bị tổn thương trong khi đó, lực phản chấn mạnh mẽ khiến cho gan bàn tay của trung niên rách nát, máu tươi chảy dòng dòng.

Nhưng cũng nhờ lực phản chấn mạnh mẽ này mà trung niên kia thoát ly khỏi lực hút của mấy cái khe hở, thành công tìm đường sống trong chỗ chết. “ Long Cốt Ma Trảo” sau khi vồ hụt trung niên thì cũng không đuổi theo mà lại rút vào bên trong lòng đất.

“ Á á á ….”

Trung niên mặt đen thì may mắn thoát chết nhưng mấy kẻ khác thì không có may mắn như vậy. Đám kia không giống như trung niên mặt đen là tạo lấy ra tiên kiếm chém cốt trảo mà là dùng hộ thể tiên khí cùng với bảo vật phòng ngự.

Có điều mặc kệ là hộ thể tiên khí hay bảo vật phòng ngự gì khi tiếp xúc với độc khí ở bên ngoài “ Long Cốt Ma Trảo” thì trong giây lát liền mất đi linh tinh, hộ thể tiên khí nhanh chóng bị hấp thu. Và cái kết của người bên trong chính là cái chết.

Bọn họ bị “ Long Cốt Ma Trảo” kia bóp nát thành tương. Trong giây lát ngoại trừ tên mặt đen trung niên còn lại toàn bộ đã bị bóp chết, đám người Mộng Vân thấy vậy thì ngây ngốc ra.

Nhưng vào đúng lúc này bọn họ lại nghe Xuân Đức quát :

“ Giết hắn.”

Nghe được âm thanh lạnh lẽo kia thì cả bốn người đồng thời giật mình sau đó liền phản ứng lại, cả đám lúc này cố gắng bình ổn nỗi lòng sau đó lấy ra binh khí hướng về phía trung niên mặt đen kia đánh tới.

Về phần Xuân Đức lúc này thì hắn đang nhíu mày lại,trong lòng hắn thầm nghĩ:

“ Không có điểm công trạng ban thưởng, xem ra nhiệm vụ lần này chỉ có thể đánh chết Nữ Hoàng Băng sau đó thu hoạch lệ nữ hoàng rồi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Cứ nghĩ sẽ có một ít ban thưởng kia, lần này xem như đám người kia may mắn.”

Giết người mà không thu được công trạng, cũng chẳng thể chiếm đoạt được bảo vật trên người đối phương. Không có lợi ích gì thì Xuân Đức cũng lười đi giết người, hắn chẳng muốn làm mấy việc vô bổ như vậy trừ khi đối phương chọc tới hắn mà thôi.

Thở dài một hơi, Xuân Đức lúc này lại bắt đầu tận hưởng cảnh sắc nơi này, mặt nước trong xanh, đang có sương mù bốc lên nhìn có phần huyền ảo, bầu trời thì đang bị bao phủ bởi từng đám mây trắng mỏng nhìn cũng rất đẹp, thêm vào cảnh sắc trên hòn đảo thì có thể nói nơi này vô cùng mỹ lệ. Rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Đáng tiếc hắn đến nơi đây không phải để nghỉ dưỡng mà là để làm nhiệm vụ. Nghĩ đến cái nhiệm vụ kia Xuân Đức lại cảm thấy chán.

Nữ Hoàng Băng chỉ xuất hiện 7 lần, nếu mỗi lần chỉ 1 giọt lệ thì sẽ có được 2 tổ đội hoàn thành nhiệm vụ. 2 tổ đội thì nhiều nhất chắc cũng chỉ 30 người. Vậy còn lại 53 người chắc chắn phải bỏ mạng nơi đây. Nhiệm vụ nhìn thì như không có gì, đơn giản vô cùng nhưng thực tế chính là một cái nhiệm vụ tử vong. Kẻ yếu ở nơi này chẳng có tí cơ hội sống nào.

Trong khi Xuân Đức đang suy nghĩ thì trận chiến giữa bốn người Mộng Vân cùng với trung niên đại hán ở bên trên bầu trời cũng đã đến hồi gay cấn. Tuy bốn người bọn Mộng Vân tu vi thấp hợp trung niên một bậc nhưng trung niên mặt đen kia lại kiêng kị Xuân Đức đang ở phía dưới, vô tâm ham chiến chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Vì vậy hai bên thành ra chiến đấu ngang cơ, không phân cao thấp.

Trận chiến nơi đây cũng tạo động tỉnh không nhỏ, lúc này đây cũng đã có không ít người đứng cách xa xa quan sát trận chiến. Bọn họ vừa quan sát trận chiến vừa bắt đầu đánh giá với các đội ngũ khác.

Vào lúc này ở bên trên hòn đảo trung tâm, một đội ngũ 12 người, dẫn đầu là một nam một nữ. Cả hai người tuổi đời còn rất trẻ, bọn họ cũng đang nhìn về trận chiến trên bầu trời, ánh mắt bọn họ lúc này đang tập trung trên người Mộng Tước cùng Vân Huyên.

Nữ tử có khuôn mặt kiều diễm, mặc một thân hồng y lúc này che miệng cười duyên nói :

“ Vô Trần sư huynh lúc này có phải hay không đang cảm thấy lo lắng cho Vân Huyên sư muội. Nếu lúc này Vô Trần sư huynh ra tay cứu giúp thì ta nghĩ Vân Huyên sư muội sẽ rất cảm động đây. Không chừng muội ấy sẽ lấy thân báo đáp cũng nên.”

Nghe được nữ tử áo hồng trêu đùa thì thanh niên có khuôn mặt như quan ngọc, một thân thanh bào, tay cầm ngọc phiến lúc này cười nhạt nói :

“ Hồng Liên sư muội chẳng lẽ còn không nhìn ra sao, người trung niên cũng không có tâm tư ở lại chiến đấu, chẳng qua là bị bốn người bọn Vân Huyên giữ chân lại mà thôi. Với bên đội ngũ phía Vân Huyên vẫn còn một người không có ra tay.”

Vừa nói chuyện ánh mắt của Vô Trần liền nhìn về phía Xuân Đức những người khác ở bên cạnh hắn lúc này cũng nhìn về phía Xuân Đức đang ngồi trên tảng đá.

Giống như là cảm ứng được người nào đó đang nhìn lén mình, Xuân Đức lúc này bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn qua phía bên này. Nhìn thấy đội ngũ 12 người đang nhìn mình thì hắn hơi nheo nheo mắt lại. Ánh mắt của hắn lúc này lộ rõ sự không thiện ý.

Những người khác lúc này nhìn thấy ánh mắt kia của hắn lúc này bất giác quay đầu nhìn qua chỗ khác không dám đối diện với ánh mắt của hắn. Duy chỉ có hai người Hồng Liên cùng Vô Trần là vẫn không nhường mà vẫn đấu mắt với Xuân Đức.

“ Á..”

Nhưng khi trận đấu mắt đang gây cấn thì Hồng Liên ở phía bên này bỗng nhiên hét lên một tiếng đau đơn, Vô Trần ở bên cạnh lúc này cũng đã cảm nhận được cái gì hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt không dám đấu mắt cùng với Xuân Đức nữa.

Lúc hắn nhìn quay lại Hồng Liên thì thấy nàng ta đang hai tay bưng lấy khuôn mặt, từ bên trong kẻ tay liên tục trào ra máu đen. Hắn lúc này có phần lo lắng lên tiếng :

“ Hồng Liên sư muội, muội bị làm sao vậy ?”

Hồng Liên lúc này buông ra hai tay,nắm lấy cánh tay của Vô Trần,hai mắt nàng ta nhắm nghiền, từ bên trong mắt liên tục chảy ra máu đen nhìn rất ghê người, lúc này đây nàng ta vừa khóc nức nở vừa nói :

“ Mắt của muội không thấy gì nữa, mắt của muội không thấy gì nữa rồi. Song đồng cực tử của muội bị hủy. Vô Trần sư huynh thù này huynh nhất định phải báo cho muội. Tên kia hủy đi song đồng của muội, huynh cũng phải hủy đi hai mắt của hắn.”

Vô Trần nghe vậy thì cả kinh, sau đó cảm thấy tức giận vô cùng. Nhưng hắn còn chưa quyết định có nên đi tìm Xuân Đức báo thù cho sư muội hay không thì hắn bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm đến gần.

“ Chạy nhanh.”

Hắn cũng chỉ kịp là lên một tiếng báo động cho mọi người, sau đó thì liền ôm lấy Hồng Liền bay vút lên trời cao. Những người khác phản ứng cũng không có chậm, ngay khi Vô Trần la lên một tiếng thì đám kia cũng tán ra bốn phương tám hướng.

Bọn họ vừa chạy đi thì ngay nơi lúc trước bọn họ đứng, một vệt sáng màu xanh bắn thẳng xuống.

“ Bùm..”

Lấy trung tâm là vị trí nơi vệt sáng bắn xuống .Một làn sóng năng lượng màu xanh lục có thể dùng mắt thường quan sát được khuếch tán ra phương viên mấy chục dặm xung quanh. Trong nháy mắt nơi đây thực vật lụi tàn, động vật chết sạch. Đất đai biến thành sa mạc cằn cỗi.