"Trò có biết làm sao để thực hiện pháp thuật không?"
"Không ạ"
"Đó chính là tưởng tượng, hãy tưởng tượng ra phép mà trò muốn thi triển. Sau đó xúc động nguyên tố trong cơ thể, đợi đến khi nguyên tố môi trường đã đồng hóa với nguyên tố trong cơ thể thì phóng phép thuật"
Hiệu trưởng giơ ngón chỏ lên, 1 ngọn lửa nhỏ bùng cháy trên đó.
"Đây là ví dụ. Hiện giờ trong đầu ta đang tưởng tượng ra ngọn lửa. Muốn thực hiện được pháp thuật, trước hết phải cảm nhận được dòng khí trong cơ thể. Hãy tưởng tượng ra ngọn lửa rồi tập trung cảm nhận biến hóa bên trong"
Shana nhắm mắt lại, ngọn lửa vàng chói tái hiện lại trong tâm trí hắn. Bất chi bất giác trong cơ thể xuất hiện 1 dòng khí ấm áp, theo máu huyết đi khắp ngõ ngách cơ thể rồi trở lại trái tim.
'cảm giác thật kì lạ'
Hắn rơi vào 1 trạng thái vô thức kì diệu, cảm nhận từng đường đi, từng hơi ấm trong người, Shana đắm chìm trong cảm giác ấm áp này. Hiệu trưởng gật đầu vui vẻ
"Kết nối nguyên tố nhanh như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng"
1 giờ đồng hồ sau, Shana vẫn đứng im như trời trồng, Kawai lẳng lặng ngắm nhìn Shana, nghĩ vẩn vơ
'ngắm bao nhiêu lâu vẫn thấy không đủ......'
Bỗng tà áo Shana phần phật bay lên, từng luồng khí trắng bay từ dưới lên cao khiến quần áo Shana bị thổi bay nhẹ nhàng lên trên. Luồng khí đó chính là hơi nước trong không khí gặp nhiệt độ cao hóa hơi trắng bay lên thành mây.
Hiệu trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở toang ra
'không ổn.....'
Nồng độ nguyên tố hỏa bên cạnh Shana đậm đặc đột biến, chứng tỏ Shana đang chuẩn bị thi triển phép gì đó. Dựa vào sự đậm đặc này, có lẽ là ma pháp cấp 5.
"Kawai, mau mau tránh xa phạm vi 50m"
Ma pháp cấp 5 không cái nào không kinh khủng và có phạm vi lớn. Hiệu trưởng lo lắng nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nếu hắn can thiệp lúc này, tình hình còn nguy hiểm hơn. Đành phó mặc vào Shana vậy, nàng phải tự vượt qua cửa ải này.
Miệng Shana mấp máy như đang nói gì đó, không ai nghe rõ được, chỉ có Shana biết hắn nói gì. Đó là
"Hỏa độn - Hào hỏa diệt thất"
Đúng vậy, chiêu thức hủy diệt của Madara trong Naruto. Khi nhắc đến 5 nguyên tố cơ bản, Shana lập tức nghĩ đến Naruto cùng các nhẫn thuật nguyên tố trong đó. Mà Madara chính là người dùng hỏa thuật mạnh nhất. Hắn muốn thử xem mình có thể thi triển chiêu thức hủy diệt chỉ bằng tưởng tượng không.
Lấy Shana làm điểm đầu, chếch 1 góc 90 độ hình vòng cung, 1 biển lửa cao hơn 5m dâng lên ngập trời, vô cùng khủng khiếp. Đứng sau Shana 50m mà 2 người kia vẫn cảm thấy nóng, nóng kinh khủng. Vậy thì Shana cảm thấy thế nào? Hắn không thấy gì cả, đơn giản vì đó là nguyên tố trong cơ thể sau khi đã trung hòa suất ra.
Biển lửa đem theo khí thế không thể cản phá lao ra phía trước. Không có âm thanh phá hủy, chỉ có nhiệt độ phát ra làm con người ta tỉnh táo. Hiệu trưởng cùng Kawai trợn trừng mắt, cả 2 nhìn khung cảnh sau khi ngọn lửa dập tắt mà ngã phịch xuống đất.
Mặt đất bị cày xới, thiêu đối tàn tạ. Cả khu đằng trước mới 10s trước vẫn còn xanh tốt thì nay đã trống không, chỉ còn màu đen lưu lại xung quanh. Bức tường che chắn cũng đã vỡ nát theo ngọn lửa. Mùi khét lẹt bay vào không khí, Kawai bừng tỉnh, nàng quay qua nhìn hiệu trưởng, miệng định nói gì đó nhưng lại ngậm lại. Bởi vì hiệu trưởng ánh mắt đang kinh hãi, hoảng sợ cực độ. Chỉ mới đứng sau đã cảm nhận được sức nóng khủng khiếp thiêu đốt da thịt rồi, nếu là mục tiêu của ngọn lửa hung tàn đó thì chắc số phận cũng không khác gì mấy cái cây kia.
Shana mỉm cười nhìn thành quả mình gây nên
'quả nhiên bá đạo a.....không hổ danh Madara.....'
"Ting, chúc mừng chủ nhân học được kỹ năng cấp 6: hỏa độn - hào hoa diệt thất" thanh âm vui mừng của hệ thống vang lên
Shana lảo đảo như sắp ngã, chiêu vừa rồi ngốn sạch mp của hắn. Bây giờ Shana đang mệt mỏi kinh khủng, cơ bắp co rút lại, toàn thân không nghe điều khiển nữa, hắn vô lực té xỉu ngay trên sân. Kawai hoảng hốt chạy lại đỡ Shana, nước mắt rơi đầy mặt nàng
"Muội ngốc....sao lại ép bản thân quá như thế? Có biết là rất nguy hiểm không hả....? Cũng may....muội không sao....."
Hiệu trưởng lại gần hiện trường, nhìn khung cảnh kéo dài hơn 30m trước mặt, lão giật thót, không còn gì trên mảnh đất đó cả, 1 ngọn cỏ cũng không, mặt đất đã biến thành than, thực vật không thể sinh trưởng trên đó được nữa. Kinh hãi nhất vẫn là bức tường, nó cao hơn 4m, dày gần 3m, vậy mà bốc hơi hoàn toàn, phải. Nó bốc hơi, không có bất cứ mảnh vụn nào.
'đây.....là ma pháp cấp 6....không ......ngụy cấp 7 rồi.....'
Quay mặt nhìn Shana đang đau đớn nằm trong vòng tay Kawai
'1 đứa bé 6 tuổi.....lần đầu dùng ma pháp đã thi triển 1 kỹ năng ta chưa từng thấy....kĩ năng ngụy cấp 7.....'
Càng nghĩ hắn càng kinh hãi. Chuyện này không thể chấp nhận được, cứ như 1 giấc mơ vậy.
"Hiệu trưởng, hình như Shana rất đau đớn....làm sao đây?"
Hiệu trưởng nhanh chóng niệm phép trị thương rồi dặn dò
"Mang con bé về nhà đi. Nó chỉ cạn kiệt ma lực và do thi triển 1 phép quá mạnh so với giới hạn cơ thể dẫn đến đau đớn mà thôi. Không nguy hiểm tính mạng.....vượt hơn 4 cấp độ thi triển.....nhưng không nổ tung.....thật kì lạ....."
Kawai mau chóng bế Shana về nhà nghỉ ngơi. Còn hiệu trưởng cũng trở lại phòng sau khi kêu người dọn dẹp sân tập. Hắn cần suy nghĩ rất nhiều.
Đêm đó Shana sốt rất nghiêm trọng, cả đêm Kawai túc trực bên hắn, chăm sóc hắn từng li từng tí.
Sáng sớm hôm sau, Shana tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn rất đau, cứ ong ong từng hồi. Liếc nhìn thấy Kawai thiếp đi trên đầu giường, Shana xót xa
'Ta xin lỗi.....là ta không tốt....để nàng lo lắng rồi....'
Khẽ đưa tay xoa mái tóc mềm mại kia, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi làm hắn có chút dụt tay lại
Đúng lúc này Kawai tỉnh lại, nhìn Shana trước mắt, nàng nhào đến ôm trần lấy hắn
"Đồ ngốc.....lần sau đừng làm vậy nữa....."
Nước mắt Kawai ướt đẫm bờ bai trần chuồng của hắn. Shana dịu dàng nói
"Muội xin lỗi....sẽ không có lần sau đâu.."
Hắn cũng chả biết làm gì khác ngoài xin lỗi cả. Trải nghiệm 1 lần cảm giác này, hắn đã biết rồi, cảm giác như tim mình khô héo, bóp thắt lại, từng thớ cơ bắp co rút, không sức sống, vô cùng đau đớn. Nếu không bắt buộc, cho tiền hắn cũng không dám làm lại lần nữa.
Mà theo Shana thấy, việc tưởng tượng để thi triển ma pháp quá ư dễ dàng. Có lẽ não bộ của người ở đây khác với con người trên trái đất, giống giống với động vật cho nên rất khó để tưởng tượng 1 hình ảnh phức tạp. Trừ khi luyện tập nhiều, lên cấp cao thì mới mở ra tiềm năng não bộ. Trường hợp Shana thì khác, não bộ hắn không khác gì con người, khả năng tưởng tượng ở 1 đẳng cấp khác rồi. Cuối cùng là thế giới này không có truyện tranh hay anime, thiếu sót vô cùng lớn.
Buông Shana ra, Kawai sờ trán hắn
"Hạ sốt rồi. Để tỷ nấu cháo cho muội ăn"
"Dạ......" Shana mệt nhọc nói, cả người hắn vô lực, chắc không nghỉ ngơi cả ngày thì không khỏe được. Cũng may tốc độ hồi ma lực của Shana rất trâu bò, hồi đầy ma lực từ lâu rồi.
Nằm lại trên giường 1 mình, Shana suy nghĩ
'giờ phải nói làm sao về chiêu thức kia đây? Haizzz...cũng tại ta háo hức quá khi nghĩ về nhẫn thuật. Nói ta sáng tạo ra? Không được, chắc chắn họ không tin. Nói nó tự nhiên xuất hiện trong đầu? Không được, tự nhiên xuất hiện ma pháp cấp 6? A, hay nói có 1 vị cao nhân thần bí dạy ta? Được đó, dù sao đó cũng không phải kỹ năng do ta sáng tạo.'
Mở bảng trạng thái lên, trong đó xuất hiện thêm: Hỏa độn - hào hỏa diệt thất
'kĩ năng có thể học bên ngoài rồi đem vô a, đỡ mất công quay kĩ năng'
Ngó sang băng vực (cấp 3), Shana ngán ngẩm
'phí mất 1 lần quay......dạo này cũng chả thấy hệ thống phát động nhiệm vụ hay có gì cả....'
Từ giờ ít nhất Shana cũng có thể sử dụng ma pháp cấp 4 rồi a, miễn cưỡng cũng sử dụng được cấp 5, cấp 6 thì khỏi nói, các cấp cao hơn thì chắc nổ tung chết tại chỗ.
Kawai dường như đã nấu xong, mùi cháo thịt bốc lên thơm phức, nhưng Shana lại bồn chồn, lo lắng
'hình như cháo có gì đó không ổn'
1 đầu bếp đỉnh cấp chính là 1 đầu bếp có thể đoán ra những nguyên liệu, gia vị trong món ăn chỉ bằng cách ngửi. Shana là 1 trong số đó.
Kawai bưng bát cháo lên
"Mau ăn đi cho nóng. Tỷ đã rất cố gắng để nấu đó......"
Nàng đút Shana ăn. Cảm giác đầu tiên khi vừa ngậm thìa cháo
'mặn.....quá mặn...lại còn ngang phè..'
Lưỡi hắn ríu cả lại, tránh xa khỏi thìa cháo. Cố gắng nuốt thật nhanh, Shana vừa ăn vừa tự dối lừa bản thân
"Ngon lắm~~~ "
Hắn không muốn Kawai buồn.
"Thật không??"
Kawai khuôn mặt rạng rỡ, nàng vui vẻ đút cho Shana ăn. Đến khi hết
"Tỷ, muội khát nước"
"Để tỷ lấy" khi Kawai dời khỏi phòng
"Ahhhhh...mặn chết lão tử"
Lất tay chà chà lưỡi, Shana thật sự mất cảm giác rồi, hắn không cảm thấy gì ở lưỡi nữa. Kawai bước vào, Shana lại vui vẻ nở nụ cười, nói nhỏ nhẹ
"Cám ơn tỷ"
Cầm lấy cốc nước, uống 1 hơi sạch sẽ như người gần chết khô gặp nước. Shana lại cười nói
"Muội vẫn khát"
"Được rồi, để tỷ lấy" Kawai lại đi lấy nước, nhưng trong đầu thầm nghĩ
'có gì đó không ổn......'
Nhanh chóng xuống cầu thang, Kawai nếm thử chút cháo còn lại trong nồi, nàng phun ra ngay lập tức, vội vàng lấy nước uống lấy uống để
"Mặn quá......"
Khuôn mặt buồn tủi, Kawai đem nước cho Shana. Nhìn muội muội uống nước, bỗng Kawai cúi gằm mặt xuống, nước mắt tuôn ra
"Tỷ tỷ vô dụng quá....có bát cháo cũng không nấu nổi...."
Kawai muốn chăm sóc Shana nhưng cuối cùng lại hại nàng. Shana đặt cốc nước xuống, chậm dãi xuống giường rồi ôm lấy Kawai
"Tỷ tỷ ngốc, tỷ không vô dụng mà, đối với muội, tỷ chính là người tốt nhất"
"Thật không? Nhưng tỷ làm cái gì cũng không ra hồn....ma pháp cũng vậy...nấu ăn cũng vậy....."
"Ai nói, tại tỷ chưa học đúng cách thôi. Nếu học theo cách của muội, chắc chắn tỷ cũng sẽ trở thành anh hùng"
"Thật không?"
"Thật"
"Vậy muội dạy tỷ đi"
"Nói trước là nó rất gian khổ, đôi khi cũng có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng đó..."
"Tỷ làm được, tỷ phải cứu nhân loại dù bất cứ giá nào"
Nhìn quyết tâm bừng cháy trong mắt Kawai, Shana bỗng thấy mình không bằng người con gái này. Nàng quyết tâm đến thế, hi sinh đến thế vì mục đích cao thượng này. Thế mà hắn thì sao? Hắn hời hợt, không quá để ý, chỉ coi đó là 1 nhiệm vụ phải làm nhưng không tình nguyện làm.
'từ giờ ta sẽ giúp nàng, đó là mục đích duy nhất của ta trên thế giới này'
Mỉm cười như 1 mặt trời nhỏ, Shana đáp lại
"Được rồi. Muội sẽ giúp tỷ"
"Cám ơn muội......."
Kawai ôm chặt Shana vào lòng, òa khóc to. Có lẽ nỗi lòng đó đã canh cánh trong tâm trí Kawai suốt 1 thời gian rất dài, nàng luôn sống trong áp lực, hi vọng áp đặt của người khác. Nàng không có bạn bè, người để chia sẻ lúc vui, lúc buồn. 1 mình sống trong căn nhà cô đơn, lạnh lẽo này, giữa 1 ngôi trường rộng lớn, rất nhiều người. Cảm giác đó không ai hiểu hơn Shana. Lúc này Kawai cần nhất chính là 1 người đồng cảm, sẻ chia như Shana vậy
"Được rồi, muội hiểu mà, tỷ khóc nữa đi, khóc to lên, từ giờ tỷ sẽ không 1 mình nữa"
Tiếng khóc vang vọng cả căn nhà rồi sau khoảng thời gian hơn 1h mới tắt. Kawai vô lực nằm trong vòng tay Shana. Hắn bế nàng lên giường, 2 thân thể nhẵn nhụi áp sát vào nhau, vài giọt nước mắt còn dính trên mắt làm Kawai trông yếu đuối, quyến rũ lạ thường. Nhưng Shana không có vẻ gì là muốn giở trò, đặt nàng lên giường, hắn cũng nhảy vào trong luôn. Đắp chăn cho cả 2, Shana ôm Kawai ngủ.