Thân ảnh hòa vào bóng tối, men theo bóng các ngôi nhà, Zeusan 01 nhanh chóng áp sát ngôi nhà có tên xạ thủ kia. Lưu Tuấn vẫn không quên để ý đến 2 tên còn lại. Thấy chúng chậm dãi tiến gần đến Kawai, cô nàng vẫn đang bắn như điên vào khiên của cơ giáp kia. Lưu Tuấn vô thanh vô tức nẻn vào, đến căn phòng kia, yên ổn ngồi trong bóng tối kiên nhẫn theo dõi nhất cử nhất động của tên xạ thủ, như hổ đang rình mồi.
Tên kia luôn liếc ngang liếc dọc để ý đến xung quanh, tinh thần tập trung cao độ, giác quan phát huy đến cực hạn. Lần đầu tiên hắn bị áp lực truy giết đến thế. Lưu Tuấn thấy vậy
"Cảnh giác quá cao. Nhưng khi cảnh giác càng cao, thì càng dễ sơ hở. Hắc hắc hắc"
Tay cầm 1 cục gạch nhỏ, ném mạnh về phía đối diện
Cạch
"Ai?" Xạ thủ hét lớn, súng không ngừng xạ kích về phía có tiếng động, hắn đã quá kích động rồi, chìm trong lo sợ đã khiến đầu óc hắn mê muội, không đủ bình tĩnh để xử lý nữa. Lưu Tuấn cũng không muốn tiếp tục dây dưa, hắn không dùng động cơ phản lực, vì nó gây tiếng động mà dùng kĩ năng, không tiếng động đến phía sau tên điên đang bắn kia. Có lẽ do tiếng súng quá ồn, tên xạ thủ cũng không thể nghe được bất kì thứ gì khác. Đến sau lưng, kiếm năng lượng của Zeusan vung lên, nhắm ngay cổ mà chém xuống. Lần này không có tiếng nổ mà chỉ có âm thanh trò chơi vang nên
"Triple kill"
2 đồng đội của xạ thủ khi nghe tiếng súng thì lập tức mở động cơ, tăng đến tốc độ nhanh nhất bay trở lại nhưng không kịp. Quá trình chỉ diễn ra 3s, bọn hắn không thể cứu được đồng bạn
"Con 01 kia không chỉ xạ kích giỏi, mà trình độ cận chiến còn khủng bố hơn. Bọn ta giống như tên hề đang nhảy nhót trước mặt hắn vậy. Sao ở rank cùi bắp này lại xuất hiện cao thủ như vậy chứ? Ta lại gặp phải. Thậy xui xẻo" chiến sĩ đội trưởng oán giận. Hắn đã có chút nghĩ là không thắng thể thắng được.
Giải quyến xong xạ thủ, Lưu Tuấn nhanh chóng dời khỏi hiện trường. Nhảy lên tòa nhà đối diện rồi biến mất. Khó khăn bây giờ mới bắt đầu. Tên chiến sĩ có kĩ năng rất cao, lại còn được bảo vệ kĩ càng. Rất khó để hạ được. Nhưng đối phương cũng không có cách tiêu diệt bọn hắn. 2 cận chiến đấu 2 xạ thủ, gần như không thể tiếp cận trong 2 tên, nó đầu ra khỏi khiên là ăn đạn ngay.
"Đúng là tiến thoái lưỡng nan" trò chơi chỉ kết thúc khi 1 đội hoàn toàn bị tiêu diệt hoặc đến khi thời gian kết thúc, số lượng bên nào còn nhiều hơn thì chiến thắng. Nếu bằng nhau thì coi như hòa. Chiến sĩ đội trưởng nhìn vào khoảng không như đang tìm kiếm gì đó, hắn lẩm nhẩm
"Xem ra chỉ có thể hòa, ta không tin tên kia dám tiến công". Đúng là người thường không dám, nhưng Lưu Tuấn lại khác người. Càng khó khăn hắn lại càng phấn khích, phải vượt qua bằng được.
Lưu Tuấn âm thầm quan sát 2 tên còn lại, bọn chúng cũng không ngờ hắn dám ẩn lấp ngay tòa nhà đối diện. Ánh mắt như chim ưng quan sát hành động từng tên, hắn không phát hiện bất kì lỗ hổng hay sơ hở nào
"Xem ra chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang"
Hắn pm cho Kawai, nàng vẫn đang chưa hết bàng hoàng về âm thanh vừa rồi "1 đấu năm mà giết được 3", nàng cũng không hi vọng thắng, nhưng bây giờ lại lóe lên 1 chút tinh thần. Nhận được tin nhắn của Lưu Tuấn, nội dung khiến nàng giật mình
"Cô lập tức đến tọa độ này, tiến công 2 tên còn lại, bọn chúng chỉ là 2 tên cận chiến, tôi cần cô phối hợp"
Hơi nghi ngờ nhưng nàng vẫn làm theo, mở động cơ hết công suất, vụt bay đến vị trí kia kia. Nàng lập tức dùng súng máy bắn như điên vào căn phòng. Tên chiến sĩ thấy vậy, cực kì khó chịu, dù được che chắn kĩ nhưng nếu cứ bị bắn như như vậy mà lại không thể phản kháng, làm rùa rụt đầu trước 1 nữ nhân.
"Không thể chấp nhận được, thà chết còn hơn, liều mạng" hắn hạ lệnh cho cơ giáp khiên tiến lên, mở động cơ bay vụt lên trời.
2 mắt Lưu Tuấn lóe sáng "cơ hội" khi cơ giáp kia vừa mở động cơ, 1 phần khiên bị mở ra để cho động cơ ra ngoài. Gần như căn đúng thời gian vừa mở ra hết, lỗ hổng đã đủ cho đạn xuyên qua, ánh mắt kề lên ống nhắm, hít thở đều, nhịp tim ổn định, không vì phấn khích mà làm tim đập nhanh
Đoàng........
"Bùm" 1 súng làm tên khiên nổ tung trên bầu trời, viên đạn vừa vặn xuyên qua lỗ hổng của cơ giáp đang phi hành với tốc độ cao kia, phải biết lỗ hổng chỉ có bán kính 5cm mà thôi. Viên đạn to đùng bắn trúng vào phần trong của động cơ phản lực làm nó lập tức phát nổ. Tên chiến sĩ bên trong bị đẩy văng ra ngoài, Lưu Tuấn bồi thêm cho hắn 1 súng, số phận giống hệt tên khiên. Nổ như pháo hoa ăn mừng kì tích chiến thắng. Tiếng phụ nữ cao vút vang lên
"Pentakill"
Tiếng nói cùng với tiếng nổ như đang chúc mừng Lưu Tuấn. Kawai thì đang đứng hình trên trời nhìn Zeusan đen kịt kia. Cơ giáp sừng sững trên mặt đất. Thời gian như ngừng lại ở thanh âm pentakill kia. 1 chữ huyền thoại, luôn dễ nghe như vậy.
"Oa, thắng rồi, thật sự thắng rồi. Không tin được, chúng ta lật ngược thế cờ" nàng bay lại ôm chầm lấy Lưu Tuấn, 2 cỗ máy móc ôm nhau nhảy nhót, khung cảnh thật kinh dị. Đang vui mừng bỗng Kawai im lặng, như sắp khóc nói
"Xin lỗi vì đã khinh thường anh như vậy, không ngờ anh là cao thủ trong cao thủ. Còn em.....luôn tự cao lại chả làm được gì.........."
Trên đời này Lưu Tuấn không sợ ma, không sợ quỷ, không sợ chết mà duy chỉ sợ nước mắt phụ nữ. Nghe Kawai như sắp khóc, hắn ngọt ngào, nhẹ giọng nói
"Đâu có. Nếu không có em thì sao anh có thể hạ được bọn chúng. Vai trò của em rất quan trọng đó"
"Thật không?? Vai trò của em là gì???" Cảm tưởng như nàng giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, Lưu Tuấn vô thức trả lời
"Mồi nhử"
"Cái gì???? Anh dám lấy mỹ nhân như em ra làm mồi sao? Không đáng mặt đàn ông"-nàng có vẻ giận nói
Lưu Tuấn đang định thanh minh thì hệ thống trò chơi thông báo
"Trong vòng 5s sẽ thoát khỏi chiến trường"
Kawai vội vàng nói "kết bạn đi, như vậy em sẽ tha cho anh"
Lưu Tuấn lại lắc đầu, hắn chỉ muốn tập trung tăng thực lực, không muốn dính chuyện tình cảm
"Không được, dính vào anh sẽ không có gì tốt đẹp đâu"
Kawai nghe vậy thì giật mình "mình bị từ chối, bị từ chối? Bổn tiểu thư bị từ chối sao?" Nàng im lặng, bất ngờ. Lưu Tuấn tưởng nàng giận hơn, nhìn đồng hồ chỉ còn 2s, hắn nói thêm 1 câu
"Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"
Shana nghe câu nói lại càng bất ngờ hơn, nàng cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, học hành nhiều, nhưng chưa từng nghe đến câu nói này
"Hữu duyên.......tương phùng...." lẩm nhẩm lại câu nói, càng nói lại càng hiểu ý
"Không ngờ còn là công tử biết làm thơ. Quả là thơ hay. Mà ai thèm gặp lại ngươi chứ, đồ không phải con trai"- Kawai chu đôi môi nhỏ nhắn, hồng hào lên nói. Nhưng tên kia đã biến mất từ lâu rồi, nàng cũng trở lại phòng chờ của mình. Rồi logout. Bước ra khỏi buồng trò chơi, đảo mắt quanh căn phòng xa hoa, tráng lệ của mình, Kawai vẫn ngơ ngác lẩm bẩm câu nói kia. Trong đầu nàng đã in hình bóng cơ giáp không thể phai mờ kia.
"Ta làm sao thế?? Không lẽ......không phải.....chỉ mới gặp lần đầu thôi mà...... Lần sau gặp lại phải cho hắn 1 trận"
Về phần Lưu Tuấn thì hắn cũng trở lại phòng của mình, liếc mắt thấy đã đến giờ ăn trưa thì logout đi ăn cơm
3 tên đồng đội kia thì sau khi chết đã được đưa tới chung 1 căn phòng. Khi nào trận đấu kết thúc mới có thể ra ngoài. Nhưng đợi cả 10p vẫn không có động tĩnh gì, bọn hắn không thể theo dõi trận chiến, chỉ có thể đưa mắt kì dị nhìn nhau. Tất cả đều không tin 2 người còn lại có thể trụ lâu như vậy chứ đừng nói là thắng. Đang im lặng, đột nhiên hệ thống vang lên "đồng đội Lưu Tuấn đã hạ gục kẻ địch, rồi không bao lâu sau
"Double kill"
5p sau "triple kill"
Rồi 10p sau "pentakill", âm thanh cao vút như ca ngợi vang lên. Evon trợn tròn mắt, vẻ không thể tin nổi
"Không thể, chắc chắn hắn hack, không thể, chỉ bằng con 01 đó sao? Không thể" hắn hét to
2 người còn lại cũng không thể tin. Đặc biệt là trong lần thông báo cuối, không có quarda. Chứng tỏ trong thời gian nhiều nhất 1p giết 2 người. Không thể tin. 2 đấu 5 vẫn thắng. Cả 3 nhìn vào dòng chữ hoàng kim
"Chiến thắng"
Không ai nói lời nào, có lẽ người ta đã xem bọn hắn như tên ngốc. Không thèm chấp vặt. Evon nổi giận đùng đùng
"Tên khốn khiếp, dám đùa bỡn ta. Tốt nhất đừng để ta gặp lại, nếu không ngươi sẽ không toàn thây đâu" hắn thầm nghĩ. Rời phòng chờ chung, tất cả đều logout, không ai còn tâm trạng chơi tiếp nữa.
Team địch cũng vậy, 5 người bọn hắn còn không đấu lại 1 người, hơn nữa còn sử dụng đời 01, đánh cho cả 5 người không sức phản kháng, tất cả chỉ dùng 1 đòn kết liễu. Tất cả 10 người đều đồng loạt logout, trận đấu vừa rồi với 9 người là 1 cú sốc nặng, còn với Lưu Tuấn thì chỉ có 1 chút phấn khích, nhưng vẫn chưa lấy lại được cảm giác kia.
"Có lẽ ta thử chọn chế độ Cứu thế thử xem"
Chế độ cứu thế, mỗi lần vượt 1 màn coi như 1 trận thắng, nếu cảm thấy sức mình không đủ có thể không tiếp tục khiêu chiến màn tiếp theo. Nhưng nếu đã đánh, mà không vượt qua thì coi như thua. Nhiệm vụ cũng bị hủy.