Chương 24: Lên Đường, Thần Thao Tác Và Xe............

Ngày 11/03/4689 theo lịch thế giới, hôm nay là ngày Shana lên đường đến thành phố. Mấy ngày trước hắn thu dọn xong, đi chào hỏi mọi người trong làng hết rồi. Đặc biệt Mia sống chết đòi theo hắn nhưng ba mẹ không cho phép

Còn về Sora, mặc dù hắn muốn nàng đi cùng nhưng sau mấy ngày suy nghĩ, nếu hắn và Sora đi hết, mama sẽ chỉ có 1 mình, hắn không yên tâm tí nào. Hắn biết, biết cảm giác cô đơn, lạnh lẽo khi về nhà không có ai chờ, cảm giác yên lặng trong căn nhà rộng lớn. Chính cảm giác đó đã biến Lưu Tuấn thành con người như vậy. Hắn không muốn mẫu thân chịu khổ như vậy. Cho nên Shana đã nói Sora ở nhà với mama. Hồi đầu, Sora nhất quyết không chịu, cứ ôm Shana khóc không buông. Sau mấy ngày giảng giải thì Sora cũng hiểu. Chính nàng cũng từng trải qua cảm giác đột nhiên không còn người thân như vậy. Dù đau khổ nhưng Sora vẫn nghe lời Shana, ở lại với mama. Còn về phần Anna, nàng cũng muốn Sora đi với Shana. Nhưng Shana cũng đã cảm hóa được nàng với tuyệt chiêu khóc của mình.

Trên bầu trời xanh ngắt, 1 chiếc phi thuyền hình tam giác to đùng, che khuất ánh mặt trời của nửa làng hiện ra. Lần đầu tiên Shana thấy phi thuyền. Hắn háo hứa "Quá hiện đại, thật hoành tráng nha". Có lẽ để tiếp đãi hắn, đứa vua đích thân phái phi thuyền sang nhất đế quốc đến tiếp đón. Shana chậm rãi đi lên phi thuyền. Bất chợt quay đầu lại, thấy mẫu thân và Sora đang cười với mình. Lòng hắn bùi ngùi, xót xa nhưng vẫn cố vui vẻ hét lên

"mama ở lại vui vẻ, con sẽ về thăm mama". Anna chỉ mỉm cười vẫy tay, nếu nàng đáp lại lời con, chắn chắn nàng sẽ không giữ được cơn khóc đang kìm nén nữa. Nàng muốn con nhìn được nụ cười của mình trước khi đi. Ai biết bao lâu nữa mới được gặp lại chứ? Và Anna cũng nói với Sora như vậy.

.......Vù.... vù... vù.........

Phi thuyền cất cánh, đứng bên ngoài quan sát khuôn làng đang từ từ nhỏ lại

"Thì ra làng của ta đẹp như thế, vậy mà bao lâu nay ta không biết, đáng chết."- Shana đau xót nghĩ.

Một người đàn ông tộc cáo tiến đến sau Shana lịch sự cúi người chào rồi nói

"Xin chào tiểu thư, ta là Ragon Vancot, tiểu thư cứ gọi ta là Vancot, mời tiểu thư tham quan du thuyền và nhận phòng của mình" hắn nhìn Shana với ánh mắt như thấy quý tộc giàu có. Trước khi đi, hắn đã được dặn kĩ là phải phục vụ đứa trẻ này chu đáo, bất kì yêu cầu nào nó đưa ra, chỉ cần làm được là phải làm.

1 lúc lâu Shana không trả lời, chỉ nhìn chằm chặp vào cửa sổ, Vancot đứng bên cạnh bồn chồn "tiểu thư, tiểu thư"

"Được rồi, dẫn ta đi"- Shana quay đầu lại nói

Vừa nhìn thấy khuôn mặt Shana, Vancot ngẩn người "đẹp, quá đẹp, vẻ đẹp vừa quý phái vừa giản dị, mới là đứa trẻ thôi mà đã như vậy, sau này lớn lên nhất định làm nước mất nhà tan. So với nàng, toàn bộ mỹ nữ ở kinh thành chả đáng xách dép"

Shana nhíu mày nhìn tên kia nghĩ"chả phải nãy hắn giục mình dữ lắm sao? Giờ lại đứng ngay ra đó". Tên kia thấy Shana nhíu mày, tưởng nàng khó chịu liền cúi gập người lớn tiếng nói "thứ lỗi cho thần, vì vẻ đẹp của ngài quả gọi là nữ thần" Shana giật mình "chả lẽ thế giới này toàn lolicon?" Hắn đạm bạc như không quan tâm "dẫn ta đi"

Vẻ lạnh lùng càng thêm sức hút, Vancot hí hửng đi lên trước, nhấn vào nút đỏ trên tường, lập tức hiện ra 1 chiếc xe giống xe moto nhưng không có bánh. Nó đang trôi nổi trên không trung. "Có lẽ nó hoạt động bằng điện từ trường" máu khoa học lại nổi lên trong người, đã lâu Shana không tiếp xúc với thiết bị hiện đại. Nhìn thấy chiếc xe này, mắt sáng lên, hắn nói với Vancot

"Ta muốn lái xe này"

Vancot ngạc nhiên "cái xe này rất khó lái, chỉ những nhân viên đã được đào tạo mới có thể thuần thục sử dụng" nói với Shana. Shana vẫn không quan tâm

"Ta muốn lái"

"Được rồi, vậy để an toàn, hãy để thần ngồi sau tiểu thư"- Vancot có vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại nở hoa "ngồi sau người đẹp, ai không thích chứ"

"Không, ta muốn đi 1 mình"- Shana sao có thể không biết ý đồ của hắn. Nàng cự tuyệt trực tiếp

Mặt Vancot như vừa mất thứ gì đó, hắn đành nhấn thêm 1 lần nữa, lại thêm 1 chiếc xe hiện ra. Shana lập tức nhảy lên chiếc xe, tò mò nhìn vào bảng điều khiển. Nó chả có gì khác ngoài màn hình báo tốc độ. Thậm chí còn đơn giản như xe đồ chơi ở trái đất.

Vặn mạnh ga hết cỡ, hắn lao đi ầm ầm. Vancot vội vã hét lớn "tiêu thư!!! Đừng!!" Hắn đang hối hận. Nếu đứa bé kia xảy ra chuyện gì, chỉ có cái chết đang chờ hắn. Lập tức nhảy lên xe liều mạng đuổi theo.

Từ từ tiến đến vận tốc nửa âm thanh, Shana thoải mái hét lớn "Yahoooooo" mà không để ý đến con người khốn khổ, sợ hãi đang đuổi theo sau. Đến 1 khúc rẽ trong phi thuyền, hắn vẫn không giảm tốc độ. Vancot sợ hãi hét vỡ cả cổ họng "tiểu thư, tiểu thư, mau dừng lại, dừng lại" Vancot cho rằng tiểu thư không biết lái, hắn cứ tưởng Shana đòi lái nghĩa là biết chứ. Không ai đến ngã rẽ 90 độ kia và không giảm tốc, chứ chưa nói đến tăng.

Shana bình tĩnh đến ngã rẽ, đột nhiên tay lái bẻ ngoạt 45 độ, đồng thời nghiêng người làm cho xe áp sát xuống đất, đầu gối chân chạm đất làm điểm tựa, thuận lợi rê đít xe 1 đoạn qua ngã rẽ, đến gần mép sát mép tường đối diện, hắn bóp phanh rồi lập tức rồ ga hết cỡ, chiếc xe đang nằm sát đất lập tức phóng như điên về trước. Hắn chỉ cách mép tường đối diện chưa đến 1 cm. Với tốc độ này thì chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào tường là đã đủ chết rồi. Qua ngã rẽ, hắn tiếp tục phóng như bay. Cũng may phi thuyền này cực kì rộng lớn, phải bằng 1 thành phố tầm trung, đủ để hắn làm vậy. Ra khỏi ngã rẽ, tim hắn đập như điên, trước đó vốn hắn định dừng rồi, nhưng trong lòng bỗng có 1 loại tự tin kì lạ, kêu gọi hắn có thể làm được. Nghĩ về các kiến thức đua xe chuyên nghiệp trong anime kiếp trước, hắn tự tin mình làm được. Vào khoảnh khắc thành công, 1 cảm giác sảng khoái len lỏi vào tim hắn, khiến hắn không khỏi mỉm cười xung sướng. Hắn yêu cảm giác này, hắn khao khát cản giác mạo hiểm này.

Vancot dừng lại ở ngã rẽ ánh mắt sợ hãi cực độ, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên hắn sợ như vậy, đoạn Shana đến gần ngã rẽ, đột nhiên xe nằm ngang sát đất, tưởng như sắp lao vào vách tường thì bỗng phóng tới trước như tên lửa, tim hắn như ngừng đập, khoảnh khắc huyền thoại đó đập vào mắt hắn. Nhìn như mất hồn vào bóng dáng nhỏ dần trước mặt, Vancot không thể tin được. Một đứa bé 6t, chỉ mới 6t, đã làm thần kĩ thuật mà không ai làm được, trên chiếc xe di chuyển của nhân viên bọn hắn. Nếu cấp trên biết được, bọn hắn sẽ kinh sợ đến mức nào? Đến ngay bản thân hắn, người được đào tạo chuyên sâu còn không thể làm được. Ngã rẽ kia chỉ rộng 5m, đúng 5m, chỉ có thần thao tác mới làm được ở tốc độ như vậy. Cực kì khiếp sợ, quên cả việc đuổi theo Shana, Vancot đứng ngây người ở ngã rẽ 1 lúc lâu, nhìn chằm chằm vào vết đen do đầu gối Shana ma sát tạo thành. Chắc chắn cơ thể Shana phải chịu đựng áp lực cực lớn mới tạo thành vết như vậy trên hợp kim cứng nhất thế giới này. Càng nghĩ, càng để ý càng khiếp sợ, lúc đó gần sát mép tường, Vancot không thể tin Shana lại đủ bình tĩnh cho hành động tiếp theo, hắn chỉ nhìn thôi mà tim đã rớt ra ngoài, không thể nghĩ ngợi gì nữa.

"6 tuổi, chỉ 6 tuổi mà đã có thao tác của thần, ý chí mạnh mẽ, bình tĩnh tuyệt đối, sức mạnh khủng khiếp, đồng thời còn 1 loại ngạo khí, tự tin. Quá khủng bố, nói ra chắc không ai tin"-hắn run lẩy bẩy nghĩ. 1 lúc lâu sau mới hoàn hồn, Shan đã đi rất xa rồi, hắn lập tức nhảy lên xe, phóng đi theo Shana. Trên các xe đều gắn thiết bị định vị lẫn nhau lên khá dễ để theo đuôi. Chứ nếu không có, cho hắn tìm cả ngày cũng không ra Shana trên chiếc du thuyền rộng lớn này. Lúc hắn tới nơi, thấy Shana mặt không biểu tình đợi hắn, Vancot uể oải, mệt mỏi nói "tiểu thư đã xong chưa? Chắc tiểu thư cũng mệt rồi, mời tiểu thư về phòng nghỉ ngơi".

"Ukm" Shana lại lên xe đi theo Vancot. Vancot vừa đi vừa nghĩ lại pha vừa rồi, thỉnh thoảng lại nhìn Shana như không tin vào mắt mình. Nếu hắn biết Shana thực chất mới 3t thì chắc hắn nhảy thuyền tự tử quá.