Chậm rãi mở mắt, ánh mắt không còn trong sáng như xưa, 1 ánh mắt vô hồn, không chứa cảm xúc của đứa trẻ 5 tuổi. Như chưa trở lại được thực tại, nàng vẫn ngồi đó, lệ trong mắt đang tuôn ra, Sora run rẩy ôm gối khóc trong yên lặng " ba, mẹ, bà, mọi người, giờ con phải làm gì đây? Con không muốn sống nữa" từng tiếng "hức hức" nhẹ vang lên. Bỗng trong đầu Sora có tiếng nói ấm áp "con phải sống và đi tìm định mệnh của mình". Giật mình, nghe giọng nói đó, nàng bỗng vô thức gọi "mẹ........", nàng cũng không quá để ý đến ý nghĩa của câu nói, ngẩng đầu dậy, nhìn ngó xung quanh, nàng đang tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, nhưng trước mắt Sora chỉ có bóng tối, khu rừng im lặng đến đáng sợ, nàng run càng mạnh, ép mình vào 1 góc giường, 2 tay ôm lại đầu gối, đầu cúi xuống, nàng lại khóc, Sora không biết làm gì khác, khóc trong im lặng, từng giọt lệ thấm xuống đất, nàng đang mất phương hướng, thậm chí Sora còn không đủ bình tĩnh để nhìn xem tại sao mình còn sống? Nàng không dám khơi gợi lại kí ức kia. Sora khóc cả đêm, đến nỗi nàng ngất đi lúc nào không hay.
Từng ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống nền rừng, chim chóc bắt đầu rộn ràng hót, cuộc sống trong rừng bắt đầu 1 ngày mới. Sora vẫn đang nằm trong lều, chiếc giường cùng người nàng đã thấm đẫm máu, mắt Sora vẫn còn dính nước mắt, có lẽ nàng vẫn khóc trong lúc mất ý thức. 2 mắt sưng lên, Sora đột nhiên bật dậy, có lẽ em gặp ác mông, nhìn xung quanh, gương mặt em sợ hãi cực độ, Sora vùng dậy, chạy như bay ra khỏi chiếc lều hôi tanh này, nàng không muốn ở trong nơi địa ngục này thêm bất kì phút giây nào nữa. Nếu không, Sora sẽ phát điên mất, nỗi sợ đã khắc ghi sâu vào linh hồn nàng.
Sora chạy, vừa chạy vừa khóc, nàng cũng không biết mình chạy bao xa rồi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần đều ngay lập tức đứng lên. Sora chỉ muốn chạy thật xa khỏi nơi này. Nàng chỉ muốn chạy về ngôi làng của mình, ngôi làng có những người thân thương đợi mình. Nhưng không thể, vì nó đã không tồn tại nữa, Sora không hề biết điều đó, nàng đã vòng đi vòng lại vị trí làng cũ không biết bao nhiêu lần, khu đất của làng, giờ đây chỉ là 1 mảng đất trống, chỉ duy còn mùi tanh máu lưu lại. Thật tội nghiệp cho 1 đứa bé, điên cuồng tìm 1 thứ không tồn tại. Sora đã quanh quẩn trong khu từng 2 ngày, kì lạ là mỗi lần động vật hay hung thú nhìn thấy thì tự động tránh xa. Nàng không hề ăn uống gì, hơn nữa còn vận động cả ngày, ban đêm em cũng không thề yên giấc, mỗi lần nhắm mắt là cơn ác mộng kia lại quay lại. Trong 2 ngày này, Sora khóc rất nhiều, cả lúc tỉnh táo lẫn lúc mơ màng. Mục đích duy nhất chèo chống cho Sora đến bây giờ chính là gặp lại mọi người.
Đến ngày thứ 3, Sora không thể chạy được nữa, nàng lê từng bước chân nặng nề, tay dựa vào cây gậy, từng bước, từng bước đi. Nàng nhìn thấy bà trước mắt, 2 mắt lại bất tri bất giác trào lệ, nàng đi nhanh tiến tới, muốn ôm bà, nhưng nàng càng tiến tới thì khoảng cách bà càng xa. Nàng vấp ngã, nhưng không đứng dậy giống những lần trước nữa, nàng chỉ nằm im khóc như đã nhận ra trước mắt chỉ là ảo giác. Sora từ từ khép mắt lại, lần này, em không mơ thấy ác mộng nữa "ba mẹ bà mọi người......con nhớ mọi người.........mọi người đang ở đâu......?"
Cứ như thế, ý thức Sora từ từ biến mất.
Sora tưởng như mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng không, em lại 1 lần nữa cải tử hồi sinh.
Khi thức dậy, Sora phát hiện ra mình đang ở trong 1 hộp vuông chật trội, rộng tầm 1m vuông. Bỗng cơn đói, khát ập đến, nàng nằm co lại, 2 tay ôm bụng, nước mắt chỉ trực trào ra. Sau 1 lúc, đột nhiên ánh sáng ùa tới, bấy giờ nàng mới nhận ra mình đang ở trong chiếc hộp vuông. Người đàn ông mở nắp hộp nói
"Ồ, tỉnh rồi hả?" Hắn ném cho Sora 1 cái bánh mì, 1 chai nước "ăn đi". Sora không muốn ăn, nhưng trong đầu nàng vẫn tồn tại 1 mục đích sống "ta phải sống để gặp lại mọi người, để tìm được định mệnh như mẹ nói". Nàng cắn răng, cầm chiếc bánh mì, 1 cảm giác thô ráp từ chiếc bánh truyền tới, Sora bắt đầu ăn. Người đàn ông thấy thế liền đóng nắp chiếc hộp lại, dời đi.
Nửa ngày sau, người đàn ông kia lại đến, ông ta dẫn Sora đi đến khu trợ, gặp 1 gã mập, 2 người nói chuyện gì đó rồi gã mập nhìn Sora, nhếch mép cười. Tên mập nhấc thân hình ục ịch của mình đến chỗ Sora "từ giờ ta là chủ nhân của ngươi, đi theo ta" hắn háo hức nói, cầm tay Sora kéo đi. Sora cũng không còn sức để nói chuyện, chắn là tâm hồn nàng đã tê liệt, mặc cho tên kia kéo đi. Đến 1 căn nhà bình thường, hắn kéo nàng vào, quẳng lên giường, bắt đầu cởi quần áo mình và Sora. Hắn nhào đến và bắt đầu hành hạ Sora.
Kì lạ là Sora chả cảm thấy gì, gương mặt nàng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Mắt nàng vẫn vô hồn nhìn mông lung, vô định. Tên mập kia sau 1 hồi sung sướng, hắn đưa cho Sora chiếc bánh mì cứng như đá, bảo nàng ăn. Sau nhiều ngày, nhiều đêm, đêm nào cũng như đêm nào, hắn hành hạ nàng suốt đêm, ngày nhốt nàng trong phòng. Đến lúc chơi chán "mẹ kiếp, con nhóc này bị sao thế? Không phát ra tiếng nào", tên mập lại đưa Sora ra chợ buôn nô lệ, gặp 1 người đàn ông khác, bán nàng cho hắn
Cứ lặp đi lặp lại, không biết đã qua bao lâu, không biết Sora đã qua tay bao nhiêu người rồi, tất cả đều là đàn ông, không biết nành đã bị hành hạ bao nhiêu người rồi, không phải Sora không muốn chạy trốn, mà vì chiếc vòng trên cổ, nó không cho phép nàng có ý nghĩ đó. Nàng chỉ biết im lặng, vô cảm, thờ ơ trước cuộc đời, thứ duy nhất giúp nàng sống đến giờ, chính là gia đình......quê hương. Sora bị đối xử tàn nhẫn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trên người chỉ có chiếc áo thun trắng phủ xuống tới chân. Nàng càng ngày càng gầy đi, chỉ còn da bọc xương, từ đứa trẻ 5 tuổi xinh đẹp, giờ trông nàng như đứa bé 3-4 tuổi suy dinh dưỡng. Cả người bẩn thỉu, mái tóc vàng ngày xưa giờ phủ đầy bụi đất, bẩn thỉu, hôi thối. Nhìn Sora, không gã nào muốn mua em nữa, gã đàn ông đang bán nàng, thỉnh thoảng lại quay lại "con khốn, ngẩng mặt lên, để tao có thể tống mày đi, nuôi chỉ tốn cơm thôi" rồi hắn giơ cao tay định tát vào mặt Sora. Một người phụ nữa trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc bạch kim nổi bật, đứng ra ngăn cản hắn "dừng lại"
Tên kia trừng mắt hét to "mày là đứa nào? Đây là nô lệ của tao, ai cho mày can thiệp?"
Người phụ nữ kia nói "tôi sẽ mua đứa bé, không phải anh đang bán sao?"
Nghe vậy, gã kia lập tức hớn hở "tiểu thư, tiểu thư muốn mua sao? Được, con bé này khỏe lắm, việc gì cũng làm được, lại còn không bị bệnh hay què quặt gì nữa. Nể tình tiểu thư xinh đẹp, tại hạ bán rẻ cho" tên kia cười kinh tởm nói
"Được rồi, tôi mua" người phụ nữ xinh đẹp vừa nói vừa phủi bụi trên quần áo, gỡ những miếng nhớp nháp trên tóc Sora, nhìn Sora như sắp khóc. Sora vẫn im lặng, đầu vẫn cúi, dường như không hề để ý đến sự tồn tại của mọi người xung quanh. Người phụ nữa giao tiền cho gã kia, bắt gã tháo xích trên cỏ Sora, dắt nàng đi "từ giờ con theo ta nha" Sora im lặng như không nghe thấy, nàng chỉ mặc người kéo đi.
Người xung quanh không ai để ý đến. Ngày nào mà không có vài ba đứa trẻ giống Sora chứ. Dẫn nàng đo được 1 đoạn, người phụ nữ dừng lại, ngồi xuống trước mặt Sora "ta là Anna, 2 ta đi mua vào bộ quần áo mới cho con nha" Anna rút khăn tay, lau khuôn mặt gầy gò, dính đầy bụi kia. Rồi lại đứng lên, dẫn Sora vào quán cạnh đường.
Chủ quán hớn hở đón khách, nhưng kho thấy Sora liền nhíu mày "xin quý khách hãy để tên nô lệ bẩn thỉu kia ở ngoài"
Anna mỉm cười "được rồi, vậy để tôi ngoài này, phiền ông lấy cho tôi 2 bộ váy dây trắng bình thường"
Chủ hàng tỏ vẻ khó chịu nhưng không nói gì, quay vào lấy ra 2 bộ váy đơn giản nhưng rất đẹp, Anna thanh toán rồi rời đi.
Sau đó, Anna dẫn Sora đến nhà trọ nàng thuê, đưa Sora đi tắm rửa sạch sẽ, mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong. Nhìn nàng trong bộ váy mới, Anna không khỏi mỉm cười, nhìn Sora thanh toát như 1 thiên thần nhưng vẫn thua Shana xíu, dù có gầy, đôi mắt vô hồn như nói nên tất cả những đau khổ em phải chịu. Anna không biết Sora đã phải chịu những gì. Nhưng chắc chắn đó là những thứ mà con người không thể chịu được. Không kìm được nước mắt, Anna nhỏ nhẹ nói "từ giờ con sẽ không phải chịu khổ nữa.....không sao nữa rồi" Anna ôm Sora trên giường, để nàng trong vòng tay ấm áp.
Sora mặc dù không chú ý đến xung quanh nhưng vòng tay ấm áp khiến nàng yên tâm hơn, từ từ chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài, nàng không gặp ác mộng.