Lý Thuấn Du vác bao tải vật liệu xuyên qua đoạn đường về thẳng Lý gia. Bởi vì bao tải quá lớn so với hắn khiến nó trở nên cồng kềnh. Nhìn hắn vác trên vai rất đặc biệt, dọc đường thu hút rất nhiều ánh nhìn. Ai cũng cảm thán, cmn nhỏ con mà mạnh như trâu vậy.
Bộp.
Về đến phòng Lý Thuấn Du đem bao tải ném xuống. Hắn có chút mệt, tuy nhiên không quá quan trọng.
•Thuấn Du, đệ thật khỏe a.
Lý Bích Giao đi theo sau lưng hắn kinh ngạc nói. Nàng cảm giác hình ảnh trước kia của Lý Thuấn Du hoàn toàn vỡ nát. Không còn giống như xưa nữa.
•Một chút việc vặt mà thôi.
Lý Thuấn Du hờ hững trả lời.
•Việc vặt.
Lý Bích Giao cứng họng. Nàng quả thật bó tay rồi. Vác bao tải lớn như vậy mà còn nói là việc vặt.
•Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Tỷ giúp đỡ đệ đóng cửa lại đi.
Lý Thuấn Du xoa tay, vẻ mặt rất hào hứng.
•Ngay bây giờ, đệ không đến phòng luyện khí sao.
Lý Bích Giao kinh nghi hỏi hắn. Muốn luyện khí ít nhất phải có lô đỉnh, nhưng ở đây làm gì có cái nào.
•Không cần, tỷ nhanh tay lên đi.
Lý Thuấn Du lắc đầu đáp. Ca cần đến phòng luyện khí làm éo gì. Không phải là đã có tuyệt thế thần lô ở đây sao.
•Ờ !
Lý Bích Giao ù ù cạc cạc gật đầu. Nàng rốt cuộc vẫn không hiểu Lý Thuấn Du muốn làm gì.
Kẽo kẹt.
Lý Bích Giao nhẹ nhàng khép tất cả cửa lại. Căn phòng liền trở nên tối hơn.
•Được rồi.
Lý Thuấn Du ưng ý gật đầu, đoạn lấy Hỗn Độn Dung Lô từ hệ thống ra.
Rầm.
Thần lô nặng nề rơi xuống đất. Tỏa ra khí thế toái thiên liệt địa, trầm ổn như Thái Sơn, mênh mông như Đại Hải. Chất liệu đúc nên thần đỉnh vô cùng kỳ lạ, không phải kim cũng không phải đá. Không âm u cũng không phát quang, nhưng lại cho người ta cảm giác cứng cáp không thể phá vỡ. Trên thân đỉnh in khắc vô số phù văn cổ quái. Vô cùng ảo diệu, khó hiểu. Những cổ văn này mạnh đến mức người tu vi thấp chỉ cần nhìn một chút liền bị đả kích tinh thần, lập tức thổ huyết.
•Đây, đây là.
Lý Bích Giao nhìn Hỗn Độn Dung Lô lù lù trước mặt mà không nói nên lời. Tuy nàng không phải là người biết nhìn hàng nhưng vừa trông thấy nó liền biết đây không phải phàm vật.
•Đệ, đệ làm sao mà có.
Nàng nhìn vào Lý Thuấn Du rồi lại nhìn Hỗn Độn Dung Lô, trong lòng bão tố ngập trời. Tên đệ đệ này rốt cuộc đã gặp được chuyện gì, tại sao hắn từng cái, từng cái đều khiến người khác không khỏi kinh ngạc như vậy.
•Tùy tiện nhặt được thôi.
Lý Thuấn Du nhún vai tùy tiện nói. Về vấn đề này hắn không muốn nói nhiều, không phải là hắn không tin nàng mà là bí mật này hắn không muốn nói với ai, tốt nhất chỉ một mình hắn biết.
•Xì !.
Lý Bích Giao ném cho hắn cái ánh mắt không tin, nhưng nàng không tiện hỏi nhiều. Hắn đã không muốn nói thì thôi.
•Được rồi, bắt đầu thôi.
Lý Thuấn Du không để ý đến nàng vui vẻ hô một mình. Sau đó bắt đầu nổi lửa. Hỏa diễm bừng bừng cháy bên trong lô đỉnh, chiếu sáng ra cả căn phòng.
•Hây.
Lý Thuấn Du mở bao, bóc ra một đám vật liệu, không suy nghĩ liền ném vào trong lô.
Xèo..
Lửa bừng bừng lập tức bao trùm đám vật liệu. Sau khi vật liệu hoàn toàn bị nung chảy liền đến bước định hình. Một loạt danh sách hình dạng binh khí muôn màu muôn vẻ hiện ra trong hệ thống. Cuối cùng Lý Thuấn Du lựa chọn ra một thanh kiếm có điêu khắc hình phượng hoàng.
•Đinh ! Chúc mừng kí chủ luyện chế ra cực phẩm linh khí Phượng Ảnh kiếm.
Vài phút sau hệ thống vang lên thông báo. Trong lô đỉnh một thanh phượng kiếm màu đỏ cam đang trôi nổi. Thanh kiếm không ngừng chiếu ra linh quang bức người. Từng góc cạnh đều vô cùng tinh xảo.
•Thu lô.
Lý Thuấn Du phất tay một cái nắp lô lập tức mở ra. Một hư ảnh Phượng hoàng từ trong bay ra, lượn vài vòng trên không rồi đậu lên tay Lý Thuấn Du hóa thành Phượng Ảnh Kiếm.
•Trời ạ ! Đây là, là cực phẩm linh khí.
Lý Bích Giao nhìn Phượng Ảnh Kiếm trên tay Lý Thuấn Du lập tức cả kinh. Lắp bắp không suôn câu. Đây mà còn là con người sao, lật tay liền luyện ra cực phẩm linh khí. Thủ pháp bực này ngay cả ngay cả Kim Sư cũng không bằng a.
Trước đây ai nói hắn là phế vật chắc chắn là hắn không mù cũng đần độn. Lý Bích Giao tự nói với mình.
•Kiếm Tốt.
Lý Thuấn Du vuốt ve Phượng Ảnh Kiếm ưng ý nói.
•Đinh ! Chúc mừng kí chủ luyện chế binh khí đầu tiên. Nhận được một cơ hội luyện chế tiên khí bản mệnh.
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở.
•Á đù ! Ngon cơm rồi.
Lý Thuấn Du lập tức vui vẻ. Không ngờ hệ thống còn có kinh hỉ bực này.
•Bích Giao tỷ. Cái này tặng cho tỷ.
Lý Thuấn Du chưa vội sử dụng vật phẩm hệ thống tặng. Đem Phượng Ảnh Kiếm đi đến trao cho Lý Bích Giao.
•Không được, ta làm sao có thể nhận.
Lý Bích Giao trực tiếp tự chối. Cực phẩm linh khí quá quý giá, nàng thật sự không dám nhận.
Lý Thuấn Du không nhiều lời, đem Phượng Ảnh Kiếm bỏ vào tay Lý Bích Giao.
•Tỷ tất phải nhận. Đây là tâm ý của đệ. Tỷ có thể đem tiền dành dụm cho ta còn ta thì không thể đem kiếm ta luyện được cho tỷ sao.
Lý Thuấn Du nghiêm mặt nói.
•Nhưng mà...
Lý Bích Giao khó xử nói. Tuy nhiên Lý Thuấn Du trực tiếp cắt ngang không cho nàng nói.
•Không nhưng nhị gì hết. Đây là đệ cố ý luyện chế cho tỷ. Tỷ không nhận chính là coi thường ta, ta từ nay sẽ không coi trọng tỷ nữa.
Lý Bích Giao nhìn thái độ cương quyết của hắn lòng cực kỳ bất đắc dĩ, cuối cùng đành bấm bụng thở dài nói.
•Được rồi, tỷ nhận là được chứ gì.
Lý Thuấn Du lúc này mới hòa hoãn lại, vui vẻ đáp.
•Vậy mới tốt chứ. Mau mau nhỏ máu nhận chủ đi.
Lý Bích Giao cười yếu ớt, gật đầu một cái rồi tiến hành trích huyết nhận chủ.
•Sao hả .
Lý Thuấn Du cười hỏi.
•Lợi hại ! Ta có cảm giác thanh kiếm này được luyện ra để dành cho ta sử dụng vậy.
Lý Bích Giao sau khi nhận chủ lập tức kinh ngạc. Nàng đối với Phượng Ảnh Kiếm có thể nói là hòa hợp vô cùng, hoàn toàn không có khuyết điểm.
•Tự nhiên! Thanh kiếm này là ta luyện chế dành riêng cho tỷ mà.
Lý Thuấn Du Làm động tác rờ râu. Tự đắc nói.
•Đa tạ đệ.
Lý Bích Giao cười nói. Ánh mắt tràn ngập cảm kích.
•Giữa chúng ta còn cần khách sáo sao.
Lý Thuấn Du cũng cười đáp.
•Đệ tiếp tục làm việc đi, tỷ muốn trở về thử kiếm.
Lý Bích Giao đoạn từ giã. Nàng đang rất nôn nóng được thử kiếm.
•Ân !.
Lý Thuấn Du không có ý kiến gật đầu. Sau đó tiễn Lý Bích Giao ra ngoài.
Đợi Lý Bích Giao đi khỏi Lý Thuấn Du mới trở lại phòng. Tiếp tục công việc luyện khí. Hỏa diễm lại bắt đầu bừng bừng cháy.