Tiểu thư hoàn hảo chỉ là mặt ngoài xã hội, trong nhà công tước thì Jossel chính là một ÁC NỮ chính hiệu!!! Cha, anh trai đều ghét bỏ; mẹ kế, em gái thì luôn tìm cách chèn ép, thậm chí tính toán giết chết cô.
Cha không thương, mẹ không đau, người hầu khinh bỉ lên mặt thì có là bình hoa cũng phải hắc hóa.
Nhưng xem ra cái danh “ác nữ” cũng không phải để trưng, vị trí của Jossel trong gia tộc không phải nhỏ.
Từ bé, cô đã tự tìm tòi học nhiều thứ, từ những việc đơn giản mà các công nương đều phải biết đến những thứ phức tạp không phải ai cũng làm được như kiếm thuật, ma thuật, dưỡng độc…
Phải nói, nguyên chủ chính là một thiên tài ngầm…
Chỉ tiếc khi yêu thì đều mù quáng, ngu ngốc cả…
Linh Vũ lại vừa thay ra một bộ váy màu đen tuyền càng làm tôn lên sự mị hoặc vốn có, tóc xoăn được búi lên gọn gàng, vài sợi không nghe lời rủ xuống trông vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt yêu mị không chút son phấn trơn bóng mịn màng, đôi môi không son cũng đỏ mọng câu nhân .
Chân ngọc mang đôi giày màu đỏ dẫm lên thảm hoa sải bước ra khỏi phòng.
Hành lang lớn không một bóng người hầu…
À ha,..cô nhầm, phải nói là…. họ không dám lại gần..
Jossel cũng không phải dạng dễ mến gì, trong cơ thể chứa đựng một lượng độc pháp không nhỏ,…có lẽ từ nhỏ cô đã tự mình uống độc để rèn luyện bản thân….cũng chính là để nuôi đám yêu thú trong dinh thự.
Rắn, hổ, bướm đen, cổ trùng,…tất thảy đều là thú cưng của nguyên chủ.
Linh Vũ “chẹp” hai tiếng.
Ai nha!! Thật đáng sợ nha!
Hệ thống:….
Đều không phải sở thích giống cô sao, hay nên nói là… không bằng…
Nó thở dài, trong không gian tùy thân chính là một rừng cây! Kiến ăn thịt người, rồng hoang, kim trùng,…gì gì đó tất thảy đều không phải của cô sao!!! Khiến nó mỗi lần vào kiểm tra thăng cấp đều bị dọa đến hoảng ToT.
----------------------------------
Bước vào sảnh chính Linh Vũ liền thấy một nam nhân soái khí bức người, vân đạm phong khinh thưởng thức trà.
Nourt sở hữu bộ tóc đỏ thẫm màu máu, mắt xám tro lạnh lùng, thêm toàn thân trang phục màu xanh đậm thì không thể chê được!
Không hổ là nam chủ! Đối nữ chủ không thể xứng đôi hơn!
Nhưng đẹp cỡ nào thì trong mắt cô cũng chỉ là bụi.
Đẹp thì thế nào??? Ăn được không, vẫn là tiền tốt hơn!
Nourt quay ra nhìn cô, thần sắc không đổi:
- Buổi sáng tốt, công nương Jossel
Linh Vũ nhếch môi cười nhạt, hơi khom người:
- Buổi sáng tốt, công tước Nourt.
Cô nhấc váy chậm rãi ngồi xuống ghế. Đằng sau cô, một hầu nữ tiến lên cung kính châm trà.
Nhấp một ngụm, mùi hương thơm mát lượn quanh chóp mũi khiến cô thoải mái không ít:
- Không biết công tước Nourt tự mình ghé đây là có đại sự gì~??
Nourt dựa về phía sau, giọng trầm thấp có chút sắc bén:
- Ta tưởng hẳn công nương đây minh bạch* chứ!
(*)minh bạch ở đây là nên hiểu rõ
Linh Vũ “a” một tiếng rồi cười nhẹ:
- Xem ta này, sao lại có thể quên chứ!
Ngưng một hồi cô mới lên tiếng:
- Marina! Còn ngẩn ngơ ở đó! Mau đưa công nương Julian tới đây!