Chương 3: Hệ thống bảo bối: A A! Nữ phản diện nhà ta thật soái!!!!

Trước mặt Linh Vũ là một thiếu nữ dễ thương chắc mẩm 16, 17 tuổi gì đấy mang trên người một bộ váy hầu nữ màu nâu, hông buộc một tấm vải ren trắng như chiếc tạp dề, cổ buộc một cái nơ màu đen ở giữa có gắn cái khuy cài màu bạc.

Julian sở hữu bộ tóc vàng mượt, óng ả kết hợp với khuôn mặt nhỏ gọn, bầu bĩnh, đôi mắt to tròn hồng nhạt tạo nên một vẻ đẹp thanh thuần, đáng yêu.

Julian không hề giấu diếm ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt của mình nhìn thẳng vào cô, không khó nhìn ra vết dơ nhem nhuốc ở khắp người cô bé.

Linh Vũ nhấp một ngụm trà, hai chân bắt chéo ngồi thẳng dậy "chậc" một tiếng cảm thán.

Quả là nữ chủ, thật đủ kiên cường, thẳng thắn a! Nhưng....cô thích!

Hệ thống ngồi trong không gian cầm túi bỏng miệng phát ra mấy tiếng "rộp rộp" rôm rả nhận xét:

- nhoàm...nhoàm rất chí khí, nhoam...đủ lạnh nhạt...

Nó ngưng một lúc rồi thở dài.

Nhưng cũng không có lạnh như kí chủ nhà nó. Oaaaaaa...! Càng nghĩ càng đáng sợ!

Julian lạnh lùng cất tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng lại chẳng có chút độ ấm:

- Không biết công nương có gì muốn phân phó thần.

Linh Vũ nhàn nhạt câu môi không vội vã, nhấp thêm một ngụm trà rồi mới khoan thai đứng dậy sải bước đến trước mặt nữ chủ. Cô nhếch môi, cười ôn hòa, cúi người xuống, gập chiếc quạt dùng nó nâng mặt Julian lên ( Vì Jossel cao hơn Julian một chút nên mới phải cúi người):

- Ai nha!!! Đừng có xa cách vậy, xét cho cùng chị cũng hơn tuổi bé đó! Ngoan! Gọi chị!

Hệ thống:...

Cô đây là dạy bảo thú cưng sao....

Julian đầu tiên là sững người, trước mặt cô bé là một khuôn mặt xinh đẹp, câu nhân của thiếu nữ kia, khóe môi đỏ mọng không choe choét son như lần trước còn có chút.....ngọt.

Bùng! Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, hơi ngả người né tránh, lí nhí:

- Ch...chị...

Linh Vũ hài lòng đứng thẳng người:

- Thật ngoan nha! Rất yêu đó!!...

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô liền tự cốc nhẹ cái vô đầu mình dáng vẻ có chút đáng yêu khiến mặt Julian đã đỏ càng thêm đỏ:

- Chết! Sao ta lại quên mất việc quan trọng này.....Marina, mau mang công nương Julian đi thay đồ, sao có thể để bé con mặc thứ này!!!! Ta thật đoảng a!

Julian:....B..bé...con..?

Hình như cũng không khó nghe lắm.

Cô bé để mặc Marina kéo mình đi, chuyện này...xảy ra quá mức nhanh khiến cô có chút rối rắm, trong đầu cảm thấy hình như có gì đó.....không đúng?

Đây thật sự là Jossel Rusole????

Marina vừa dẫn Julian đi được một lúc liền có nữ hầu vào bẩm báo:

- Công nương, công tước Furtone khăng khăng muốn gặp người...

Như đã dự đoán được trước, Linh Vũ phe phẩy chiếc quạt, mắt hơi híp lại, cười trầm thấp:

- Đến cũng thật đúng lúc....Ngươi! Đi đưa hắn vào sảnh chính ngồi chờ đi, bổn công nương cần sửa soạn chút....để đón tiếp "khách quý" nào!!!!

Hệ thống:....

Tự nhiên nó cảm thấy lạnh lạnh, ây gia đi tìm chăn thôiT~T...