Chương 13: chương 12 part 1

Chương 12

Ashley ngồi trong phòng giam nhà tù Santa Clara, cố gắng ý thức lại xem mình đã vào đây như thế nào. Lúc bị bắt, nàng đã tỏ ra vui mừng tột độ vì tất cả những kẻ định làm hại nàng đều sẽ bị chặn lại ở bên ngoài. Nàng coi nhà tù như tấm chắn, che chở nàng thoát khỏi những điều tồi tệ không thể giải thích được xảy ra với mình. Cuộc đời nàng đã biến thành một cơn ác mộng đen tối. Ashiey nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra. Ai đó đã vào nhà nàng và giở trò trêu ghẹo, phá phách nàng ... chuyến đi tới Chicago ... dòng chữ trên tấm gương ... và bây giờ cảnh sát kết tội nàng về những án mạng mà nàng không hề liên quan đến.

Có một âm mưu nào đó nhằm chống nàng nhưng nàng không hề biết lý do vì sao cũng như ai đứng đằng sau nó.

Sáng hôm đó, một người coi tù đến phòng giam Ashley :

“Có khách”.

Anh ta dẫn Ashley đến phòng thăm hỏi phạm nhân, nơi bố nàng đang chờ nàng.

Ông đứng đó, nhìn nàng, khuôn mặt mòn mỏi vì buồn phiền. “Con ... bố thật không biết nói gì”.

Ashley thì thầm. “Con không hề làm bất kỳ chuyện gì mà người ta đã gán cho con”.

“Bố biết là con không làm. Người ta đã nhầm lẫn, rồi chúng ta cũng sẽ bình yên cả thôi.

Ashley nhìn bố và tự hỏi làm sao mà nàng lại nghĩ ông là thủ phạm được cơ chứ.

“ ...Đừng lo lắng.” Ông nói tiếp. “Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Bố đã gọi luật sư cho con rồi. David Singer. Anh ta là một trong những người có khả năng nhất mà bố được biết. Anh ta sẽ đến gặp con. Bố muốn con kể cho anh ta mọi chuyện”.

Ashley trả lời tuyệt vọng. “Bố, con không biết phải kể cái gì. Con đâu có biết chuyện gì đã xảy ra.”.

“Chúng ta sẽ tìm ra chân tướng của nó, con ạ. Bố sẽ không để ai làm tổn hại đến con đâu. Không ai! Không bao giờ! Con là tất cả đối với bố, con có hiểu không?”.

“Và bố là tất cả đối với con”. Ashley thì thầm.

Bác sĩ Patterson ở lại thêm một giờ nữa. Khi ông về, thế giới của Ashley lại thu hẹp lại trong căn phòng giam giữ nàng. Nàng nằm trên giường, cố ép mình không được nghĩ đến bất kỳ chuyện tồi tệ gì. Rồi sẽ sớm kết thúc thôi, và mình sẽ nhận ra đó chỉ là một giấc mơ ... Chỉ là giấc mơ ...giấc mơ ... Nàng ngủ thiếp đi.

Giọng nói của người cơi tù làm Ashley tỉnh giấc.

Nàng được dẫn tới phòng thăm hỏi phạm nhân, nơi Shane Miller đang chờ.

Anh đứng lên khi Ashley bước vào. “Ashiey ...”.

Tim nàng đập mạnh. “Ồ, Shane!” chưa bao giờ nàng lại vui mừng như thế cả. Hình như là nàng biết anh đến để giải phóng cho nàng, anh sẽ sắp xếp để đưa nàng ra khỏi đây.

“Shane, rất mừng được gặp lại anh”.

“Tôi cũng vậy”. Shane lúng túng trả lời. Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng buồn tẻ. Dù thế nào thì tôi cũng phải nói. Khi biết tin, tôi ... tôi không thể tin nổi nữa. Chuyện gì đã xảy ra? Cái gì đã khiến cô làm vậy, Ashley?”.

Mặt nàng từ từ biến sắc. “Cái gì đã khiến tô” Anh cũng nghĩ là tôi ...?”.

“Không sao cả”. Shane nói nhanh. “Đừng nói gì thêm cả. Cô không nên tiếp xúc với ai ngoại trừ luật sư của mình”.

Ashley lặng đi, nàng nhìn anh ta đăm đăm. Anh ta cũng tin là nàng có tội.

“Anh đến đây làm gì?”.

“Ờ tôi tôi không muốn đâu, nhưng trong ... trong hoàn cảnh hiện nay, tôi ...

Công ty ... quyết định sa thải cô ý tôi là ... Công ty không thể liên quan đến những chuyện như vậy. Việc báo chí đăng tin cô làm việc tại Global có ảnh hưởng rất xấu tới Công ty. Cô hiểu chứ? Ngoài ra không có lý do cá nhân nào đâu”.

Trên đường lái xe tới San Jose, David Singel thầm sắp xếp trong đầu những điều anh sẽ nói với Ashley Patterson. Anh phải lấy thông tin từ cô ta sau đó chuyển tới chỗ Jesse Quiller, một trong số các luật sư cãi án hình sự bậc nhất ở Hoa Kỳ. Nếu một người nào đó có thể giúp Ashiey thì đó phải là Jesse.

David được đưa tới văn phòng của đồn trưởng Dowling. Anh trao cho ông ta tấm danh thiếp. “Tôi là luật sư Tôi đến gặp Ashley Patterson và ...”.

“Cô ta đang đợi anh”.

David ngạc nhiên nhìn ông ta. “Vậy ư?”.

“Ớ” Đồn trưởng Dowling quay sang người nhân viên và gật đầu.

Người này nói với David. “Mời ông theo lối này”. Anh ta dẫn David vào phòng thăm hỏi phạm nhân và vài phút sau, Ashley bước vào.

David hoàn toàn bị bất ngờ trước Ashley Pat- terson. Anh đã gặp nàng một lần từ nhiều năm trước, khi anh còn là sinh viên luật và đang lái xe cho bố nàng.

Trước mắt anh hiện giờ là một cô gái thông minh và quyến rũ. Duy chỉ có ánh mắt nàng là biểu lộ sự sợ hãi. Ashley kéo ghế ngồi đối diện David.

“Chào, Ashley. Tôi là David Singerl”.

“Bốtôi nói là anh sẽ đến”. Giọng nàng run run.

“Tôi muốn hỏi cô vài vấn đề”.

Nàng gật đầu.

“Trước khi bắt đầu, cô nên biết những gì cô kể đều được đảm bảo bí mật về pháp lý. Chỉ cô và tôi biết nó thôi. Và tôi cần được biết sự thật”.

Anh lưỡng lự. Anh không định đi quá xa, nhưng anh lại muốn Jesse Quier nắm bắt toàn bộ tình tiết sự việc để dễ bề thuyết phục anh ta nhận vụ này.

“Cô có giết những người đó không?”.

“Không!” Giọng Ashley vang lên chắc nịch.

“Tôi vô tội”.

David rút từ trong ví ra một miếng giấy và liếc qua nó. “Cô có quen Jim Cleary không?”.

“Có Chúng tôi còn định kết hôn nữa. Tôi vốn không có lý do gì để hãm hại Jim cả. Tôi yêu anh ấy”.

David ngắm Ashley một lúc, sau đó nhìn miếng giấy lần nữa. “Thế còn Dennis Tibble?”.

“Dennis làm việc cùng Công ty với tôi. Đêm anh ta bị giết tôi có gặp anh ta nhưng tôi cũng không thể gây án được. Tôi đang ở Chicago”.

David nhìn vào mặt Ashley.

“Anh phải tin tôi. Tôi ... cũng không có lý do gì để giết Dennis”.

“Được”. Anh lại liếc miếng giấy. “Thế quan hệ giữa cô và Jean Claude Parent như thế nào?”.

“Cảnh sát có hỏi tôi về anh ta. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến tên anh ta cả. Làm sao tôi có thể giết một người khi hoàn toàn không biết người đó, Nàng nhìn David van nài. “Anh thấy không?

Họ đã bắt nhầm rồi. Họ nhầm mất rồi”. Nàng bắt đầu thổn thức:

“Tôi không hề giết ai cả”.

“Richard Melton”?

“Tôi cũng chẳng hề biết anh ta”.

David đợi cho đến lúc Ashley lấy lại được bình tĩnh. “Vậy còn đồn phó Blake?”.

Ashley lắc đầu:

“Đêm đó, đồn phó Blake ở lại nhà tôi để canh chừng cho tôi.

Có ai đó theo dõi và đe dọa tôi. Tôi ngủ trong phòng ngủ còn ông ấy ngủ trên đi văng phòng khách. Người ta ... tìm thấy xác ông ấy ở dưới ngõ”. Giọng nàng bắt đầu run lên. “Tại sao tôi lại giết ông ấy chứ? Ông ấy đang giúp đỡ tôi cơ mà”.

David bối rối nhìn Ashley. Có cái gì đó vướng mắc ở đây. David nghĩ thầm.

Hoặc cồ ta nói thật hoặc cô ta là một kịch sĩ đại tà. Anh đứng lên.

“Tôi sẽ quay lại. Tôi cần gặp ông đồn trưởng một chút”.

Hai phút sau anh đã ở trong phòng đồn trưởng.

“Anh đã hỏi chuyện cô ta chưa?” Đồn trưởng Dowling hỏi.

“Rồi. Tôi nghĩ là ông đang gặp rắc rối đấy, đồn trưởng ạ”.

“Ý anh là sao?”.

“Việc bắt giữ cô ta là quá vội vàng. Ashley Patterson thậm chí còn không biết cả hai trong số các nạn nhân mà ông cho là đã bị cô ta giết”.

Đồn trưởng Dowling mỉm cười. “Anh cũng bị cô ta lừa hả? Cũng phải thôi.

Trông cô ta như thế thì ai chả bị, cứ gì anh”.

“Ông đang nói cái gì vậy?”.

“Để tôi cho anh xem”. Ông ta mở tập hồ sơ trên bàn ra rút ra mấy tờ, đưa cho David. “Đây là bản sao các báo cáo của FBI, phòng điều tra vụ án bất thường, báo cáo DNA và báo cáo của Interpol về năm nạn nhân trong vụ này.

Tất cả các nạn nhân đều làm tình trước khi chết. Tại mỗi hiện trường đều thu được dấu tay và dịch âm đạo của người đàn bà đó. Có vẻ như có đến ba phụ nữ liên quan. Và FBI đã xét nghiệm tất cả các bằng chứng đó, thì anh biết cái gì đã xảy ra không? Cả ba đều chỉ là một Ashley Patterson. DNA và dấu tay của cô ta trùng khớp với những gì thu được ở các hiện trường.”.

David hoài nghi nhìn ông ta. “Ông ... có chắc không?”.

“Dĩ nhiên. Trừ khi anh nghi ngờ rằng Interpol, FBI và năm phòng điều tra khác dựng lên chuyện này để hại thân chủ của anh. Tất cả ở đó, thưa ngài luật sư. Một trong số các nạn nhân là em rể tôi. Ashley đã cố để trở thành đệ nhất sát thủ và cô ta sắp bị kết án. Còn gỉ nữa không?”.

“Có” David hít một hơi dài. “Tôi muốn gặp Ashley Patterson một lần nữa”.

Họ dẫn anh trở lại phòng thăm phạm nhân, Khi Ashley bước vào, David giận dữ hỏi ngay.

“Tại sao cô lại gạt tôi”?

“Cái gì? Tôi không hề gạt anh. Tôi vô tội. Tôi ... đã có đủ bằng chứng để đưa cô lên ghế điện bất cứ lúc nào. Tôi đã nói rồi, tôi cần sự thật”.

Ashley nhìn anh một phút và sau đó khẽ khàng trả lời. “Tôi đã kể lại sự thật.

Tôi không còn gì để nói nữa”.

Nghe giọng nàng, David nghĩ, Cô ta hoàn toàn tin tưởng vào những gì đã nói. Mình đang hỏi chuyện một người điên. Mình phải kể gì cho Jesse Quiller bây giờ?

“Cô đã gặp bác sĩ tâm lý chưa?”.

“Chưa. Được. Nếu anh muốn”.

“Tôi sẽ thu xếp”.

Trên đường về San Francisco, David nghĩ, Hết kiên nhẫn rồi. Anh đã nói chuyện với cô ta, Nếu Ashley thật sự nghĩ rằng cô ta đang nói thật thì đúng là cô ta đã bị điên. Ném có ta cho Jesse để anh ta điều trị và thế là xong.

Trái tim anh lại khống tận thành ý kiến của cái đầu Tại San Franclsco, bác sĩ Patterson nhận được vô số lời thăm hỏi, thậm chí chia buồn, của các bạn đồng nghiệp.

“Thật là chuyện đáng tiếc, Steven. Anh không đáng nhận cái hậu quả đó ...”.

“Quả là gánh nặng cho anh. Nếu tôi có thể giúp gì”.

“Tôi thật không hiểu bọn trẻ ngày nay ra sao. Ashley trông vẫn có vẻ bình thường ...”.

Và đằng sau những bộ mặt đầy thông cảm kìa là ý nghĩ :

May là không phải con mình.

Vừa về đến Công ty, David đã vội vã đi vào văn phòng của Joseph Kincaid.

Ông ta ngẩng đầu lên, nói. “Đã qua sáu giờ rồi, David, nhưng tôi vẫn chờ anh:

Anh đã gặp con gái bác sĩ Patterson chưa?”.

“Tôi đã gặp”.

“Thế anh đã định nhờ ai bào chữa cho cô ta chưa?”.

David lưỡng lự. “Chưa, ông Josepha. Tôi còn phải thu xếp cho cô ta gặp bác sĩ tâm lý đã. Sáng mai tôi sẽ quay lại để làm việc đó”.

Joseph Kincaid nhìn David, bối rối. “Ồ, David, tôi nghĩ là anh đang bị cuốn vào vụ này đấy. Tuy nhiên, chúng ta không thể để Công ty dính dáng tới một vụ kinh khủng như thế được”.

Tôi không bị dính vào đâu, Joseph. Đơn giản là tôi nợ bố cô ta quá nhiều mà thôi. Tôi đã hứa với ông ấy”.

“Không có gì làm bằng chứng phải không?”.

“Đúng vậy”.

“Vậy chỉ là vấn đề đạo đức?”.

David nhìn ông ta một lần định nói gì đó nhưng lại dừng kịp. “Vâng. Chỉ là vấn đề đạo đức”.

“Tốt, vậy khi đã bàn xong với ông Patterson, anh quay lại đầy và chúng ta sẽ nói chuyện tiếp”.

Không một lời nào về chuyện gia nhập.

Chiều hôm đó, khi David về đến nhà, cả căn hộ chìm trong bóng tối.

“Sandra?”.

Không có tiếng trả lời. Nhưng khi David vừa bật đèn lên thì Sandra bất ngờ xuất hiện từ trong bếp, hai tay bưng cao chiếc bánh ngọt có cắm nến, ánh lửa lung linh trong mắt nàng.

“Ngạc nhiên không? Chúng ta sẽ ăn mừng ...Nàng nhìn mặt David và ngừng ngay lại. “Có việc gì thế anh? Anh không được chọn à? Có ai còn hơn cả anh sao?

“Không, không”, David làm ra vẻ bình thường.

“Vẫn ổn cả”.

Sandra đặt bánh xuống và đến gần anh.

“Nhất định là có chuyện gì”.

“Chỉ là ... hoãn lại thôi”.

“Hôm nay anh có gặp Joseph Kincaid không?”.

“Có Ngồi xuống đi em. Mình phải nói chuyện một chút”.

Họ ngồi xuống đi văng. Rồi Dạvid cất tiếng.

“Chuyện bất ngờ đã xảy ra. Sáng nay Steven Patterson đến gặp anh ở Công ty”.

“Ông ấy à? Về chuyện gì vậy?”.

“Đề nghị anh bào chữa cho con gái ông ấy ...”.

Sandra nhìn anh ngạc nhiên. “Nhưng, David ... anh không ...”.

“Anh biết. Anh đã cố giải thích cho ông ấy. Và anh đã từng học về luật hình sự”.

“Nhưng bây giờ anh đâu còn làm việc đó nữa. Anh có nói với ông ấy là anh sắp trở thành nhân viên chính thức của công ty không?”.

“Không. Ông ấy cứ khăng khăng anh là người duy nhất có thể cứu được con gái ông ấy. Dĩ nhiên là không thể được. Anh đã giới thiệu một người tài giỏi như Jesse Quiller nhưng ông ấy chẳng thèm quan tâm”.

“Được, rồi bác sĩ Patterson cũng phải tìm người khá thôi”.

“Đúng. Ánh có hứa là đến nói chuyện với con gái ông ấy, vá anh đã làm việc đó”.

Sanđra dựa vào thành đi văng. “Ông Kincaid có biết chuyện này không?”.

“Có Anh có kể cho nghe. Ông ta chẳng hề để ý đến”. Anh nhái lại giọng Kincaid. “Tuy nhiên chúng ta không thề để Công ty dính dáng đến một vụ kinh khủng như vụ này được”.

“Con gái bác sĩ Patterson thế nào?”.

“Theo thuật ngữ y học thì cô ta là một cái bánh trái cây”.

“Em không phải bác sĩ”, Sandra nói. “Có nghĩa là gì?”.

“Có nghĩa là cô ta hoàn toàn tin rằng mình vô tội, Thế có đúng như cô ta tin không?”.

“Đồn trưởng đồn cảnh sát Cupertino đã cho anh xem hồ sơ. Dấu tay và DNA của cô ta có ở tất cả hiện trường các vụ án”.

“Thế bây giờ anh định làm gì”. “Anh đã gọi điện cho Royce Salem. Ông ấy là bác sĩ tâm lý thường cộng tác với văn phòng của Jesse Quiller. Anh sẽ nhờ ông ấy kiểm tra Ashley rồi sau đó chuyển tài liệu cho bộ cô ta. Bác sĩ Patterson có thể nhờ bất cứ bác sĩ tâm lý nào mà ông muốn để thử lại; hoặc sẽ chuyển tài liệu cho luật sư nào nhận vụ này”.

“Em hiểu rồi”, Sandra nhìn khuôn mặt mệt mỏi của David. “Thế ông Kincaid có nói gì về chuyện gia nhập không?”.

Anh lắc đầu. “Không”.

Giọng Sandra đầy hi vọng. “Ông ấy sẽ nói. Ngày mai hoặc ngày kia - hoặc một ngày nào đó”.

Bácsĩ Roy Salem cao, gầy, để ria kiểu Sigmund Freud.