Tào Cầm Mặc ở bên cạnh Niên Thế Lan nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ Niên Thế Lan, Niên Thế Lan tuyệt đối không phải là một người có tâm kế, cô ta luôn luôn ngang ngược càn rỡ, nhưng bây giờ, tuy Niên Thế Lan không có phách lối, lại khiến cho ai cũng không dám coi nhẹ.
Trừ phi, bên cạnh Niên Thế Lan có người chỉ điểm.
Như vậy, địa vị của mình liền bị uy hiếp, khó trách, Ôn Nghi bị Niên Thế Lan đưa đi cho Đoan phi, xem ra tâm tư của nàng, Niên Thế Lan cũng biết.
Nghĩ đến đây, Tào Cầm Mặc toát mồ hôi lạnh.
"Muội muội nói cũng có lý, chỉ có điều, dù sao các nàng cũng vừa mới tiến cung, muội muội tha thứ cho nàng lần này đi, trừng phạt nhỏ là được."
Bất kể nói thế nào, chuyện này hoàng hậu vẫn phải mở miệng.
Đương nhiên Niên Thế Lan không thể không nể mặt hoàng hậu, cười nói: "Hoàng hậu nương nương đã nói rồi, tất nhiên thần thiếp không dám không nghe theo. Vậy theo ý nương nương, nên trừng phạt thế nào đây?"
Lời Niên Thế Lan nói khiến người ta không tìm ra được sơ hở, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì tất cả đều là vấn đề.
Vốn là Niên Thế Lan nắm chuyện này không buông, nhưng kết quả xử phạt Hạ Đông Xuân lại là hoàng hậu.
Hạ gia cũng là võ tướng, lần này hoàng hậu lại đắc tội rồi.
Hoàng hậu hiển nhiên cũng nghĩ đến, nhưng tình huống trước mắt, cũng không cho phép bản thân nghĩ nhiều.
"Nếu vậy chi bằng phạt ba tháng tiền tiêu hàng tháng đi, các nàng vừa mới tiến cung, cũng coi là không nhẹ."
Hoàng hậu cười hỏi: "Muội muội nghĩ như thế nào?"
"Thần thiếp đương nhiên là nghe theo."
Niên Thế Lan cười giả tạo, sau đó nhìn Hạ Đông Xuân nói: "Vậy thì đứng lên đi, sau này phải nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, Tạ Hoa phi nương nương."
Hạ Đông Xuân vốn là người đầu óc ngu si, cho nên lúc này trong lòng đã sớm hận hoàng hậu và Niên Thế Lan.
"Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi. Mấy ngày nữa các ngươi có thể thị tẩm rồi, trở về chuẩn bị cho tốt đi."
Mặc kệ trong lòng Hoàng hậu tức giận như thế nào, trên mặt vẫn luôn tươi cười không có một chút biến hóa nào.
Hoàng hậu đã nói, tất nhiên cũng không thể lưu lại nữa, mọi người đều hành lễ lui ra.
Niên Thế Lan không ngồi kiệu, chậm rãi đi ở phía sau, quả nhiên không còn nhìn thấy Hạ Đông Xuân đi tìm mấy người Chân Hoàn gây phiền phức.
Niên Thế Lan cũng để ý, Thuần Thường tại không ở cùng với Chân Hoàn mà là Chân Hoàn, Thẩm Mi Trang và An Lăng Dung cùng đi.
"Không vội."
Niên Thế Lan thản nhiên nói một câu.
"Nương nương người nói cái gì?"
Tụng Chi không nghe Niên Thế Lan nói gì, cho rằng nàng đang nói chuyện với mình, vội vàng hỏi một câu.
"Không có chuyện gì đâu, đi Ngự Hoa Viên xem một chút đi."
Niên Thế Lan lắc đầu, xoay người đi về một hướng.
"Hoa Phi nương nương thật sự là khuynh quốc khuynh thành, khó trách lại thịnh sủng như vậy."
An Lăng Dung nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, nghe nói Hoa Phi nương nương ương ngạnh không để Hoàng hậu vào mắt, nhưng mà hôm nay lại thấy Hoa Phi nương nương rất bình thường."
Thẩm Mi Trang nghĩ đến dáng vẻ của Niên Thế Lan vừa rồi, ngược lại có chút bội phục.
Tuy rằng có thể nhìn ra được Niên Thế Lan muốn lấy Hạ Đông Xuân ra lập uy, nhưng những lời nói kia không hề có chút khuyết điểm nào, có thể thấy được cũng có chút mưu lược.
"Không sai, xem ra tin đồn không đáng tin."
Chân Hoàn cũng gật đầu phụ họa.
An Lăng Dung mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng nàng không nghĩ như vậy.
Hoa phi kia chẳng qua chỉ vì mấy câu nói của Hạ Đông Xuân mà có thể làm khó dễ nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, còn phạt Hạ Đông Xuân, sao có thể là người dễ ở chung?
Nhưng Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang đều nói như vậy, An Lăng Dung cũng không thể nói gì.
Niên Thế Lan đi tới ngự hoa viên, nghĩ đến kiếp trước khi mình bố trí cung yến, không biết Thuần Nguyên hoàng hậu thích hoa mai nhất, cho nên mới bày lên, thế cho nên lúc ấy hoàng thượng đội tuyết đến, còn phong Dư đáp ứng.
Đời này sẽ có bao nhiêu biến hóa chứ?
Niên Thế Lan thở dài một hơi nói với Tụng Chi: "Phái người đi đưa tin cho ca ca ta, bảo huynh ấy nhất định phải cẩn thận, đừng có ham công to, nhớ lấy, thiên hạ này là của Ái Tân Giác La, không phải của Niên gia chúng ta."
Tụng Chi nghe Niên Thế Lan nói, tưởng rằng nàng lo lắng cho Niên tướng quân, vội vàng cười an ủi: "Nương nương yên tâm đi, tướng quân của chúng ta lại lập chiến công, tuy rằng thiên hạ này không phải của Niên gia nhưng cũng là Niên tướng quân của chúng ta đánh."
"Làm càn."
Niên Thế Lan nghe Tụng Chi nói xong thì nổi giận.
Xem ra kiếp trước mình thật sự quá vô tri, ngay cả hạ nhân bên cạnh cũng nghĩ như vậy, có thể thấy được biểu hiện của mình và ca ca lúc bình thường rõ ràng đến mức nào.
Khó trách cuối cùng hoàng thượng ngay cả Niên Phú và Niên Hưng cũng không lưu lai·
"Niên gia ta chỉ là thần tử của hoàng thượng, cớ sao lại nói lời ấy?"
Tụng Chi nghe Niên Thế Lan nói xong vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ biết sai rồi."