Chương 12: Lập uy (2)

Mặc dù không biết tại sao, hoặc là những chiêu số khác của Niên Thế Lan, nàng cũng không thể phớt lờ, vội vàng đứng dậy tạ ơn: "Đa tạ nương nương."

"Nương nương, các vị tiểu chủ mới tiến cung đều đến đông đủ."

Lúc này Giang Phúc Hải đã tiến vào.

"Truyền đi."

Theo lệnh của hoàng hậu, Giang Phúc Hải lập tức truyền nhân đi lên.

Niên Thế Lan nhìn từng người đi tới trước mắt, đều trẻ tuổi diễm lệ y hệt trong trí nhớ.

Nhìn Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang năm đó, thật sự xinh đẹp.

"Các tiểu chủ hành đại lễ với Hoàng hậu nương nương."

Tú nữ mới tới bắt đầu hành lễ, Niên Thế Lan nhìn từng phi tần một, trừ vẻ mặt hiện tại của Hoàng hậu coi như bình thản, Tào Cầm Mặc bởi vì chuyện Ôn Nghi mà tâm thần có chút không yên, trên mặt những người khác, phải gọi là đặc sắc.

Đến khâu tham kiến phi tần, Đoan phi không có ở đây, tự nhiên chỉ có Niên Thế Lan và Tề phi.

"Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương."

"Hoa phi nương nương vạn phúc kim an."

Niên Thế Lan nghĩ năm đó bản thân vì muốn ra oai phủ đầu cho tú nữ mới tới, căn bản không để cho các nàng đứng lên, vẫn hành lễ như vậy ở đằng kia nghe nàng nói chuyện, hiện tại nhớ tới nàng đã tự tạo cho mình bao nhiêu địch nhân.

"Ánh mắt của Hoàng thượng luôn luôn vô cùng tốt, mấy vị muội muội này thật sự là một người so với một người càng xinh đẹp hơn, mau đứng lên đi."

Niên Thế Lan cười có chút tùy ý, sau đó nói tiếp: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên làm bạn ở trong cung này."

"Tạ Hoa Phi nương nương."

"Đúng rồi, có một vị Hạ Thường tại, nghe nói rất giỏi?"

Niên Thế Lan nghĩ, tuy bây giờ nàng phải thay đổi, nhưng cũng không thể để phi tần cảm thấy nàng dễ bắt nạt, cho nên lập uy gì đó, vẫn phải có. Hơn nữa Hạ Đông Xuân này vốn cũng không phải người thành thật, không bằng lấy nàng ta mở màn đi.

"Hoa phi nương nương vạn phúc kim an, thần thiếp người Hạ Thị."

Hạ Đông Xuân vừa nghe Niên Thế Lan biết mình, vội vàng hành lễ vấn an.

"Hạ Thường tại rất biết cách ăn mặc, quần áo này rất đắt."

Niên Thế Lan cười như không cười nhìn Hạ Đông Xuân, những phi tần khác nghe Niên Thế Lan nói đều hiểu, lời nói hôm đó sợ là truyền đến tai Niên Thế Lan.

Trong cung vốn không có bí mật gì, Hạ thị này, thật đúng là ngu xuẩn, còn ở đằng kia một mình cao hứng, muốn nịnh bợ Hoàng hậu.

"Đây là nguyên liệu Hoàng hậu nương nương thưởng, hôm nay yết kiến, thần thiếp cố ý mặc vào."

"Ngược lại biết tri ân báo đáp, là người có tâm."

Niên Thế Lan thản nhiên uống trà, nhưng không mở miệng bảo Hạ thị đứng lên.

Niên Thế Lan không mở miệng, những người khác tự nhiên cũng không dám mở miệng, hoàng hậu sao có thể không biết hành động này của Niên Thế Lan là vì sao.

Ngày ấy, lời nói của Hạ thị được Tiễn Thu trở về nói cho nàng biết không sai một chữ.

"Thật là một tên ngu xuẩn."

Đây là đánh giá của hoàng hậu về Hạ Đông Xuân ngày hôm đó, nhưng trước mắt nàng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, vì thế liền mở miệng.

"Muội muội, vẫn nên để Hạ thị dậy trước đi, tuy rằng không biết nàng ấy chọc giận muội muội thế nào, nhưng dù sao các nàng vừa mới tiến cung, rất nhiều chuyện cũng không hiểu lắm, sau này sẽ từ từ dạy dỗ."

Niên Thế Lan chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, sau đó mở miệng nói: "Nương nương nói có đạo lý, nhưng thần thiếp làm như vậy không phải là vì bản thân. Hôm qua thần thiếp phái người đi tặng chút quà tặng cho các muội muội mới tiến cung, quà tặng mặc dù không phải là thứ gì đáng giá, nhưng rốt cuộc vẫn là tâm ý của thần thiếp, nhưng thần thiếp lại nghe nói Hạ Thường tại trong cung nói không lựa lời, nói cái gì đồ của thần thiếp cũng không bằng của hoàng hậu nương nương."

Lời Niên Thế Lan vừa nói ra, không chỉ Hạ Đông Xuân không ngờ Niên Thế Lan lại trực tiếp nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không ngờ.

Hạ Đông Xuân thậm chí cũng không kịp biện giải cho bản thân, chợt nghe Niên Thế Lan mở miệng nói tiếp: "Người là hoàng hậu, thần thiếp là phi tử, tuy rằng bình thường hoàng thượng sủng ái thần thiếp một chút, nhưng phi chính là phi, đồ vật thần thiếp tặng tự nhiên không tốt bằng người đưa. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng nàng lại ở trước mặt mọi người huyên náo, đây chẳng phải là châm ngòi thần thiếp có lòng không đúng sao? Thần thiếp biết người thiện tâm, không muốn nói các nàng, nhưng mà lúc này mới vừa mới tiến cung đã như thế, nếu thật sự thả nàng ta, vậy sau này thế nào. Lời này chính là đến chỗ hoàng thượng, thần thiếp cũng không sợ."

Niên Thế Lan nói một tràng ngăn chặn hai người.

Niên Thế Lan có gì nói nấy, tính tình không tốt nhưng mưu lược không đủ, cho nên Niên Thế Lan vừa nói xong, hoàng hậu càng xác định Niên Thế Lan có vấn đề.

Còn có một người xác định được Niên Thế Lan có vấn đề, chính là Tào Cầm Mặc.