Chương 22: Quidditch, Gryffindor Vs Slytherin (1)

Trên đường về, Hermione và bọn Harry cũng trở nên thân thiết hơn, tất nhiên, cô nàng với anh em Julius đã trở thành bạn thân từ lâu lắm rồi. Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta không thể không mến nhau. Và đánh gục một con quỷ khổng lồ cao bốn thước là một trong những chuyện loại đó. Chỉ là Hermione cũng còn khá nhỏ, Julius hắn cũng không thích loli nên bọn họ vẫn dừng ở mức bạn thân thôi.

Tháng mười một đã tới. Trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Lão đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, lão bó chúng lại. Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu.

Sáng thứ bảy này, trận đấu đầu tiên của mùa giải sẽ diễn ra. Slytherin vs Gryffindor, không thể không nói, việc xếp 2 đối thủ truyền kiếp vào trận đầu tiên cũng làm cho mùa bóng năm nay được mong đợi chưa từng có. Đội Quidditch nhà Ravenclaw và Huflepuff cũng thở phào nhẹ nhõm, vì bọn họ có cơ hội để tìm hiểu đối thủ.

Năm nay, nhà Gryffindor có Potter, học sinh năm nhất đầu tiên được đặc cách cho phép tham gia thi đấu Quidditch, người sở hữu một cây Nimbus 2000. Dư luận trong trường cũng chia làm hai phe: phe thì tin chắc Harry sẽ chơi sáng chói, phe thì bảo là họ sẽ phải xách chiếu chạy vòng vòng dưới sân để… hứng Harry.

Đối đầu với Harry Potter là “rắn độc” Draco Malfoy, mà theo như lời đồn của đám tân sinh, là người đã chiến thắng Potter, thêm vào đó, nhà Slytherin còn được trang bị 7 cây chổi mới nhất, trong khi 3 đội còn lại chỉ toàn xài chổi cũ. Điều này làm cho 3 đội khác cũng cảm thấy khá áp lực. Ưu thế của Slytherin rất lớn và là ứng cử viên nặng kí nhất cho cúp vô địch. Cũng may là bây giờ Hermione đã trở thành bạn của đám Harry. Nếu không có cô nàng này thì Harry không biết xoay sở ra sao với cả đống bài tập, vì hở ra phút nào là Wood lại réo nó đi tập luyện.

Sáng sớm ngày thứ bảy, bình minh rạng rỡ mà lạnh lẽo. Đại Sảnh đường ngào ngạt mùi xúc xích chiên và um sùm tiếng đấu láo của bọn trẻ con đang háo hức chờ coi một trận Quidditch hay ra trò.

“Chú mày phải ăn cái gì đi chứ không làm sao có sức.” Julius nhìn Malfoy, mặt trắng bệch, tay chân hoi run run, không biết vì kích động hay sợ mà nãy giờ nó không hề đụng đến bữa ăn sáng.

“Tao không đói” Malfoy đáp, nó cảm thấy cực kỳ lo lắng, chỉ một tiếng nữa thôi nó phải ra sân bóng, lần đầu tiên nha. Tuy rằng nó hay chém gió là mình chơi hay như thế nào, nhưng mà chém gió thì cũng chỉ là chém gió thôi.

“Mày không ăn làm sao có sức thắng được Potter” Julius khích, hắn biết thằng này quá rõ mà, chỉ cần dính dáng đến chữ Potter là…

“Cái gì, thằng Potter đó tuổi tôm, nhưng được rồi, tao sẽ ăn và sẽ đè bẹp nó.” Vẻ lo lắng trong mắt Malfoy biến mất, thay vào đó là hừng hực ý chí chiến đấu.

“Mới nói có tí đã dính chiêu, chú mày còn quá non” Julius nghĩ thầm. Thật ra thì tình trạng của Malfoy chả liên quan gì đến trận đấu, vì đằng nào, lúc cần, Julius cũng sẽ ra tay thôi. Còn chuyện chơi ăn gian, xin lỗi nếu ngươi làm được như hắn thì cứ tự nhiên, đây gọi là tinh thần đồng đội. Julius vô sỉ nghĩ.

Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu. Julie và Hermione, cùng nhập bọn với Seamus, Ron, Neville và Deam, bọn nó đang giương một tấm biểu ngữ cổ động thật lớn với dòng chữ: “Harry Thống Soái” và biểu tượng một con sư tử thật to tượng trưng cho nhà Gryffindor.

Hermione còn làm một phép thuật nhỏ, khiến cho lớp sơn cứ chốc chốc lại đổi màu. Mặc dù Julie không thân thiết với Harry lắm, nhưng con nhóc lại có tinh thần tập thể rất cao nên cũng tham gia ồn ào với đám sư tử con, dù sao nó cũng chỉ là một cô bé 11 tuổi mà thôi. Khi nghe nhà Malfoy tài trợ cho đội Quidditch nhà Slytherin 7 cây Nimbus, con nhỏ còn nổi khùng, xém nữa nó đã bỏ tiền mua chổi cho Grynffindor rồi, bị Julius ngăn cản nó còn giận dỗi mấy tiếng đồng hồ.

Trong lúc đó, ở phòng thay đồ, cả đội đang nghe Marcus Flint, một học sinh năm thứ 6, đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin phát biểu động viên.

“Năm nay, chúng ta có những cây chổi tốt nhất” Flint nói.

“Và cả tầm thủ giỏi nhất trong một thế kỉ này nữa chứ” Malfoy nói leo.

Thật sự là Flint cũng khá nghi ngờ về khả năng của Malfoy, những gì hắn nghe được từ miệng đám học sinh năm nhất của nhà và giáo sư Snape khác xa với những gì Malfoy thể hiện trong lúc tập (tất nhiên, lúc tập Julius có giúp nó đâu). Nhưng nể mặt cha nó đã tài trợ chổi, Flint cũng cho nó thi đấu, 7 cây Nimbus đã cho hắn niềm tin mạnh mẽ, chỉ cần Malfoy có thể kiềm chế Potter được một thòi gian, hắn tin chắc mình có thể ghi điểm đủ nhiều để không cần quan tâm đến trái bóng Golden Snitch.

Nói xong, cả đám bước ra khỏi phòng thay đồ, bước ra sân trong tiếng teo hò, cổ vũ. Phía bên kia, nhà Gryffindor với trang phục đỏ thẫm làm người ta cảm nhận được sức nóng, trái ngược với màu xanh lá của Slytherin cho người ta cảm giác hơi có gì đó tà ác.

Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi. Khi tất cả các cầu thủ đã đứng chung quanh, bà Hooch nói:

“Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp.”

“Lên chổi!”. Bà Hooch thổi một hồi còi chói tay bằng cái còi bặc. Mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.

“Và ngay lập tức, Marcus Flint của Slytherin đã giành được Quaffle, quá bất công cho nhà Grynffindor, trong khi đội Slytherin có được điều kiện tốt nhất thì…”

“Jordan”

“Dạ em xin lỗi”

Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở, Lee Jordan cụp tai lại. Tên này là bạn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, và được làm bình luận viên trận bóng ngày hôm nay, dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo sư McGonagall.

Thật sự khi biết tin nhà Slytherin có 7 cây Nimbus, bà cũng cảm thấy hơi ghen tị, nhưng biết sao được, học sinh của bà đa số xuất thân từ dân Muggle hoặc gia đình phù thuỷ bình thường, làm sao so được với đám quý tộc nhà giàu của Slytherin. Mặc dù giáo sư McGonagall là một phù thuỷ giỏi, nhưng bỏ tiền ra mua 7 cây chổi mới cũng vượt quá khả năng của bà, dù sao, bà cũng chỉ là giáo viên thôi.

Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi… Flynt đang bay như một con ó… Anh sắp s… s… Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại được banh Quaffle… Xem ra, cho dù có chổi tốt cũng không làm cho trình độ của Flint tăng lên..”

“Jordan” Giáo sư McGonagall nhắc nhở, mặc dù bả cũng cảm thấy vui vẻ khi thấy học sinh của mình thi đấu xuất sắc như vây, nhưng bình luận với lời nói châm chọc đối thủ như vậy bà cũng không cho phép.

“Dạ,… Đằng kia,Truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại… Ối… Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót… Banh lại về tay Slytherin… Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh… Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được…

“Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trãi và… vút… Phải nói đúng là cô đang bay… Tránh được một trái Bludger đang lao tới… Cột gôn trước mặt rồi… Cố lên nào, Angelina… Không được rồi, thủ quân Bletchley lao xuống… Quaffle lại được chuyền cho Pucey.”

Không thể không nói, Lee Jordan rất có năng khiếu bình luận, không khí sân bóng đã được cậu ta điều động tới mức cao nhất, ngay cả Julius cũng không kiềm chế được nhảy lên hô hào khi Slytherin tấn công, và kêu lên thất vọng khi Slytherin không ghi bàn.

Trong khi đó, ở tít trên cao, Harry đang theo dõi trận đấu và cố gắng tìm kiếm trái banh Snitch.

“Này Potter, đang ngắm cảnh đấy à, có vẻ tụi Gryffindor cần mày xuống trợ giúp đó” Malfoy bay đối diện Harry, bắt đầu mở lời châm chọc.

Thấy Harry không đáp, Malfoy tiếp tục.

“Mày đang tìm trái bóng Snitch đấy à, vô ích thôi, người sẽ bắt được trái Golden Snitch và kết thúc trận đấu chính là tao, Potter à, tao mới chính là tầm thủ giỏi nhất của Hogwarts.”

Không quan tâm đến Malfoy, Harry bắt đầu lượn quanh sân để tìm tung tích của trái Snitch, Có lúc nó thoáng nhìn thấy một ánh vàng xẹt qua, nhưng đó chỉ là ánh phản chiếu của chiếc đồng hồ đeo tay của hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Rồi có lần một trái Bludger lăn xả vô Harry, chọi nó lia lịa, hung hãn như đại bác thần công, may là Fred đã kịp thời đến đuổi trái banh đi, giận dữ đấm trái banh Bludger một phát văng về hướng Marcus.

Trên khán đài, Lee Jordan vẫn hăng hái bình luận :

“Đội Slytherin đang có banh, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Budger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng… Quaffle đã được chuyền sang cho Flint... Đội Slytherin ghi bàn… Ôi không…