Lớp độc dược là một căn phòng nằm dưới một cái hầm âm u, lạnh buốt, so với những phòng chính trên lâu đài thì còn lạnh và ẩm thấp hơn nhiều. Căn hầm được thắp sáng từ những ngọn đèn leo lét. Đã vậy, lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường. Càng làm cho mấy đứa năm nhất đã nghe qua hung danh của giáo sư Snape càng thêm sợ hãi. Snape là một vị giáo sư có nét gì đó hiểm ác với chiếc mũi khoằm vĩ đại, làn da nhợt nhạt và hàm răng vàng ởn, không đều. Mái tóc đen nhờn bóng dài chấm vai, càng làm tăng thêm mức độ u ám trong cái tia nhìn lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt đen trên gương mặt của ông. Bên cánh tay trái là hình ảnh mờ nhạt của dấu hiệu Hắc Ám. Dáng người cao gầy ẩn trong chiếc áo choàng đen, khiến người khác liên tưởng đến "một con dơi già quá khổ". Cũng như giáo sư Flitwick, Snape bắt đầu buổi học bằng cách điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, khi đọc đến tên Harry Potter, ông dừng lại, nói với giọng mỉa mai. À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta. Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng không đứa nào trong lớp dám ho he. Điểm danh xong, giáo sư Snape đưa mắt ngước nhìn cả lớp. Giống như giáo sư McGonagall, Snape chỉ cần đứng yên là không đứa nào dám làm việc riêng hay không chú ý vào bài giảng. Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Snape bắt đầu, với giọng nói chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút. Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy. Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry và Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò. Thình lình thầy Snape nạt: Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì? Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt hỏi Ron, nhưng Ron cũng thộn ra y như nó. Đang khi nó định trả lời là không biết thì đột nhiên nó nghe thấy tiếng Julius vang lên trong đầu nó Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống. Harry cũng chẳng kịp thắc mắc tại sao Julius có thể làm được, nó vội vàng đưa ra câu trả lời. Lập tức, lông mày của Snape vặn lại càng chặt hơn, ông ta híp mắt lại nhìn Harry Potter : Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu ?
Nó là sỏi nghiền từ bao tử con dê, thưa giáo sư. Harry trả lời. Lúc này, trên mặt Snape đã xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, hắn không tin Harry Potter có thể trả lời được như vậy. Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào? Snape hỏi, mắt đảo quanh phòng học để tìm ra người đang nhắc bài cho Harry Potter. Lần này Julius hắn cũng không có nhắc bài cho Potter nữa, tốt nhất là cho Snape có cơ hội làm khó Potter, nếu không lát nữa tất cả học sinh trong phòng đều sẽ phải lãnh chịu cơn thịnh nộ của Snape. Lần này, không còn nghe thấy tiếng nhắc bài của Julius nữa, HHarry ngẩng đầu lên, mồ hôi túa ra khi nhìn thấy giáo sư Snape đang nhìn chằm chằm nó, mắt ông cũng đen như mắt của Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Potter nuốt nước miếng, lặng lẽ nói: Con không biết, sao thầy không hỏi Hermione hay Julius. Vài đứa cười vang lên và im bặt đi khi bị Snape nhìn đến. Julius, trả lời xem. Thưa giáo sư, Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử. Rất tốt, Slytherin được thêm 5 điểm. Và nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter. Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, chỉ trừ Julius. Ông ta bảo cả lớp hãy xem cách Julius phối trí các loại dược liệu ra sao, học hỏi cách hắn khuấy vạc như thế nào, thật ra thì đó chỉ là cái cớ để Snape công thêm điểm cho nhà Slytherin, chứ trình của Julius cũng chỉ hơn tụi năm nhất có xíu, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn chế thuốc nha. Bất thình lình, khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ra chân.
Julius nhăn mặt, thật không hiểu nổi, chắc trong Hogwarts không có tình trạng rớt môn chứ nếu có, chắc người như Neville học tới năm thứ 9 cũng chưa ra trường được. Rút đũa phép ra, chỉ xuống đất, một bùa dọn dẹp được Julius sử dụng, giúp dọn dẹp sạch sẽ cái chất lỏng vương vãi đầy đất. Giáo sư Snape quả nhiên rất thiên vị nhà Slytherin, một bên ông vừa cho Julius thêm 5 điểm, một bên nhìn về phía Neville quát: Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì? Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus: Đem nó xuống trạm xá. Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville. Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor. Điều này thì quá bất công nên Harry há miệng toan cãi lại, nhưng Ron đã đá giò nó, thì thào: Đừng cãi. Mình nghe nói thầy Snape có thể trở thành vô cùng độc ác nếu bồ cãi lại ổng. Một giờ sau, buổi học kết thúc. Vừa trèo lên các bậc cầu thang ra khỏi hầm, Harry vừa cảm thấy đầu óc hoang mang và cõi lòng nặng chịch. Chỉ trong tuần lễ đầu tiên mà nó đã làm mất hai điểm cho Gryffindor rồi. Tại sao thầy Snape ghét nó dữ vậy?