Chương 7: Đế Vương Lục 1

Sờ sờ xem xét từng mảnh, Tô Uẩn chậm rãi cầm lấy viên đá nàng thích trong tay, vô tình nhìn rồi lại đặt xuống, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.

Trước đó nàng không có nhìn sai. Ngay khi vừa cầm viên đá lên tay, nàng đã tập trung nhãn lực, nhìn thấy rõ màu xanh oánh nhuận bên trong như sắp tràn ra ngoài.

Trong lòng nàng quyết định phải mua viên đá này, nhưng trên mặt lại không có động tĩnh gì. Nếu nói thẳng ra là muốn đem viên đá này đi, có thể sẽ khiến chủ quầy hàng nghi ngờ, muốn đi xem thử.

Vì vậy, Tô Uẩn bắt trước theo ánh mắt của mấy người ngoài nghề xem cục đá, từ trong gian hàng lấy ra một viên có bề mặt nhẵn nhụi, quả nhiên viên đá này bên trong không có ngọc, hỏi:

“Bác chủ quầy hàng, viên đá này giá bao nhiêu?” Tô Uẩn lật viên đá nhẵn nhụi trong tay hỏi giá.

“Cô bé, nhãn lực của cháu thật là tốt, viên đá này nhìn khá tốt, có thể sẽ tìm được ngọc ở bên trong. Giá của nó không đắt, chỉ 25 tệ."

Chủ quầy giọng nói rõ ràng muốn dụ dỗ trẻ con, trước cùng Tô Uẩn khoe khoang một hồi rồi sau đó mới nói giá cả.

Thực ra nếu là người trong nghề, không cần đến 25 kim tệ là có thể mua được viên đá này.

Tô Uẩn không phải người trong nghề, nhưng cũng không tự nhiên mà bỏ ra hai mươi lăm đồng mua cục đá này, sau đó nhíu mày, giống như người lớn nhìn chủ quầy hàng,

"Bác chủ quầy hàng, cái này đắt quá, có thể giảm bớt đi một chút không?"

“Cái này… Nhìn thấy cô bé đáng yêu, thôi thì ta giảm xuống còn 20 đồng, giá này của ta đã rất tốt rồi.” Chủ quầy vẻ mặt khó xử nói.

“A, hai mươi đồng vẫn rất đắt, vậy thì..." Tô Uẩn như từ bên cạnh ngẫu nhiên nhặt một viên đá nhỏ đưa tới,

"Bác chủ quầy hàng, vậy bác có thể tặng kèm thêm một viên như thế này nữa được không, hai mươi đồng có được không ạ??."

Chủ quầy hàng nhìn hòn đá mà Tô Uẩn ầm trong tay, đó là một tảng đá có bề mặt không bằng phẳng, thô ráp, sau khi nó được đặt trong quầy hàng này cũng chưa từng có ai để ý đến, trong lòng hắn nghĩ, không biết con cái nhà ai mà lại tuỳ ý như vậy, thế nhưng chọn cũng không thèm chọn, cứ như chơi trò trẻ con vậy.

Nhưng có người lấy đi thứ này, chủ sạp rất vui mừng, dù sao cũng là đồ phế vật không ai muốn, cho đi cũng không có vấn đề gì, cho nên mới thập phần dũng cảm đưa viên đá này cho Tô Uẩn.

Tô Uẩn trên mặt biểu hiện như không hiểu, nhưng thật ra trái tim đã bắt đầu đập loạn, sau khi nhận hai viên đá, nàng lấy từ trong túi ra số tiền ngày thường tích cóp được, đưa cho chủ quầy hai mươi nhân dân tệ.

Chủ quầy hàng sau khi cầm tiền liền rất vui mừng, Tô Uẩn giả vờ như không nhìn thấy, nàng cho viên đá vào trong túi rồi đi loanh quanh một cách ngẫu nhiên.

Nhưng thực ra, nàng rất muốn đem viên đá này ra cắt để kiểm chứng xem ý tưởng của mình có đúng hay không?

Sau khi mua được viên đá ưng ý, Tô Uẩn không đi mua sắm nữa.

Sau lúc vừa rồi dùng dị năng, giờ nàng thấy đôi mắt ngứa ran, không thể dùng thêm được nữa. Xem ra dị năng mắt này cũng không phải là vô hạn, mỗi ngày chỉ có thể dùng hai, ba lần.

Chú hai Tô Kiến Quốc cũng giống như tìm được bảo bối tốt, trong lòng bàn tay cầm một cục đá thô, vừa nhìn thấy Tô Uẩn liền gọi nàng lại, xem ra là đang chuẩn bị đi tìm một sư phó để cắt nó ra.

“Chú hai,cục đá này của chú bao nhiêu tiền ạ?”

Tô Uẩn chuyển sự chú ý đến khối đá thô ráp, nhẵn bóng, có hỗn hợp màu đỏ, vàng và xám, trông rất đẹp.

"Ha ha, tiểu Uẩn, chú của cháu hôm nay thật may mắn. Chú đã mua được cái này từ một quầy hàng lớn, giá năm trăm tệ. Nhìn xem, màu da thể hiện các sắc thái khác nhau như đỏ, vàng và xám. Lớp vỏ bên ngoài của nguyên liệu là gần như đồng tâm, màu đỏ thường được cho là có ngọc bích. Nói chung, những loại đá này là ngọc bích thô của Miến Điện, và phỉ Thúy là loại ngọc bích quý nhất và tốt nhất trong số các loại ngọc bích."

Sau đó, Tô Kiến Quốc lại nhìn nhìn viên đá trong tay Tô Uẩn cau mày.

"Tiểu Uẩn, không phải chú đã dặn cháu không được mua đồ lung tung sao, đợi lát nữa về bà nội lại mắng cháu cho xem. Khối đá này bên ngoài bóng loáng, kết cấu tinh mịn chỉ có thể nói là trung bình, miễn cưỡng mà nói, khối này sừng cũng không đều, còn gồ ghề lồi lõm trông giống như những khối đá bình thường. Đứa nhỏ này, cháu đã bị người ta lừa rồi.”

Tô Kiến Quốc lắc đầu thở dài, nhưng cũng không trách quá nhiều, chỉ đưa Tô Uẩn đi tìm sư phụ cắt đá để chuẩn bị mang viên đá ra cắt.

Tô Uẩn đem những điều Tô Kiến Quốc nói ghi tạc trong lòng, nhưng nàng biết viên đá trong tay nàng nhất định không phải là viên đá bình thường. Nàng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong, gần một phần tư bên trong viên đá chảy ra màu xanh lục bảo, thậm chí màu xanh lá cây thuần khiết như vậy càng hiếm hơn.

Ở một góc của chợ đổ thạch, các sư phụ cắt đá đều tập trung lại đây, có rất nhiều người đứng xung quanh, hầu hết đều đã chọn sẵn sư phụ tay nghề tốt để cắt đá, chờ đến lượt. Hầu hết mọi người biểu tình đều vô cùng khẩn trương, đặc biệt là những người tiêu một số tiền lớn cũng không dám ở lại hiện trường, trực tiếp đến chùa bên cạnh cầu trời bái phật, mong cho đá của bọn họ khi cắt ra sẽ có màu xanh lục.