Chương 6: Thị Trường Đổ Thạch 2

Hiện tại người chơi đổ thạch còn không tính là nhiều, chờ đại khái khoảng vài năm sau, ngành sản xuất đồ cổ, đổ thạch, đá và ngọc bắt đầu ăn nên làm ra và trở nên hot. Không biết bao nhiêu người đã tán gia bại sản vì cái này.

Đã đến giờ, cánh cửa chợ đổ thạch rốt cuộc mở ra, mọi người xông vào ào ào.

Rõ ràng chú hai Tô Kiến Quốc rất quen thuộc với nơi này, là khách quen ở đây.

Tô Uẩn cũng đi dạo một vòng, tuy rằng đây là một thị trấn nhỏ, nhưng có khá nhiều người tụ tập ở chợ đá, hầu hết đều có ý tưởng phất nhanh trong một đêm. ????

Bên đường có rất nhiều quầy hàng nhỏ, đa số là chủ sạp bán một ít đá thô, là phần thừa sau khi cửa hàng nhìn xong, phần lớn đều cảm thấy không có giá trị gì đem bán ra với giá rẻ.

Tuy nhiên, cũng có trường hợp cửa hàng đã nhìn lầm.

Từng có người ở quầy hàng nhỏ này mua được ít đá giá 50 nhân dân tệ. Sau đó, một dao chém xuống, thế nhưng lại có một phần ba bên trong là nhuyễn ngọc, hoà điền ngọc. Mặc dù không phải là ngọc bích chất lượng cao, nhưng chỉ với 50 nhân dân tệ ban đầu, giá đã tăng hơn gấp trăm lần.

Tô Uẩn đối với ngành này có chút hiểu biết, nhưng cũng không sâu lắm.

So với Tô Kiến Quốc cẩn thận quan sát, Tô Uẩn cũng chỉ thản nhiên nhìn chung quanh.

Nhưng, đột nhiên ánh mắt nàng ngưng lại, phát hiện trước mắt là một màn khó tin….

Đó là một quầy hàng nhỏ không ai quan tâm, những viên đá nằm rải rác, hình thù kỳ dị.

Tô Uẩn chú ý đến một viên đá có nhiều góc cạnh cùng vết rạn, kết cấu thô ráp và lỏng lẻo, trông giống như một viên đá kém chất lượng, khối lượng chỉ bằng một nắm tay, hầu như không ai thèm nhìn đến.

Bên cạnh nó có rất nhiều viên đá nhẵn và mịn. Nói chung, viên đá có hình dạng bất thường, cấu trúc lạ mắt mà Tô Uẩn nhìn trúng thì hầu như không có ai mua. Điều này là bởi vì hầu hết các viên đổ thạch phần lớn đều là thủy thạch, tức là phỉ thuý ngọc thạch. Được hình thành do đá phỉ thúy sau khi vỡ ra lăn xuống sườn đồi, được nước lũ hoặc nước sông đưa vào khe núi hoặc sông nhỏ. Trong quá trình di chuyển, các cạnh và góc của các mảnh phỉ thuý được mài nhẵn, các vết nứt ban đầu hoặc các phần nhô ra sẽ bị mài mòn hoặc rơi mất. Đồng thời, bề mặt bị phong hóa thành một lớp vỏ có độ dày mỏng khác nhau. Do đó, các khối đá ngọc bích sẽ biến thành những viên đá có hình tròn hoặc bầu dục và tương đối bóng loáng.

Tô Uẩn nhìn trúng viên đá có hình dạng kỳ lạ, thô ráp, nhiều góc cạnh này là bởi vì khi nàng tình cờ nhìn qua lại phát hiện điều kỳ diệu! Trong mắt nàng, viên đá hiện lên trong suốt, khiến nàng ẩn ẩn trông thấy cấu trúc bên trong của nó.

Bên trong là một màu xanh oánh nhuận, trong suốt như pha lê, màu xanh lục như sắp tràn ra cả ngoài, thoạt nhìn rất mỏng manh, ẩm ướt như đang lưu động.

Nhưng vì Tô Uẩn ở quá xa nên không thể nhìn thấy rõ, nàng cũng không xác định được rằng mình có thực sự nhìn thấy cấu tạo bên trong của nó hay không, cũng có thể là nàng đã nhìn nhầm. Nàng cần phải đi chứng thực một phen. Nếu là thật thì nàng thực sự nên cảm ơn ông trời đã dành hậu đãi này cho nàng.

Kéo cánh tay của chú hai Tô Kiến Quốc, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của chú, Tô Uẩn nói: " chú, cháu muốn đi dạo bên trong, một lúc sau cháu có thể đến gặp chú được không?"

"Cái này..." Tô Kiến Quốc hiển nhiên có chút do dự, dù sao để cho một đứa nhỏ chạy lung tung, nàng mới mười tuổi, tâm tính nghịch ngợm, hiếu kỳ, trong khi nghề đỗ thạch này, rất dễ bị người khác lừa.

Nhưng khi nhìn vào mắt Tô Uẩn, anh thấy ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, không có vẻ gì là bị thu hút bởi sự vật xung quanh cả.

“Chú à, cháu chỉ đi xung quanh nhìn một chút thôi, cháu hứa với chú, cháu sẽ không chạy lung tung, xem xong cháu sẽ quay lại tìm chú.”

Tô Uẩn chớp hai con mắt to, lộ ra hi vọng, khiến Tô kiến Quốc khó có thể từ chối, vì vậy anh đành đồng ý cho nàng đi dạo quanh đây nhưng không được chạy quá xa.

Được sự cho phép, Tô Uẩn bắt đầu chậm rãi nhìn sang gian hàng đối diện, nàng không đi thẳng đến gian hàng đó, mà chỉ tuỳ ý đi dạo, giả bộ lơ đãng.

Ở khắp nơi sờ soạng nhìn xem, bộ dáng giống như ta đây là người lớn, cầm cái này lên, bỏ cái kia xuống, chủ sạp nhìn thấy đứa nhỏ mười tuổi, tất nhiên là người ngoài nghề, liền sôi nổi thổi phồng, nói ba hoa chích choè, phảng phất chỉ cần mua được viên đá đổ thạch này là có thể trở nên giàu có trong một sớm một chiều.

Tô Uẩn đương nhiên không động lòng trước sự khoe khoang của những chủ sạp này, chỉ nhìn qua một cái rồi thôi.

Tại chỗ cũ, Tô Kiến Quốc vẫn luôn quan sát Tô Uẩn, thấy nàng chỉ là tò mò xem xem, không có bị lừa dối liền yên tâm quay lại nhìn hòn đá trước mặt mình, bắt đầu tự tin thương lượng giá cả.

Tô Uẩn đi vòng quanh xem xét, không bao lâu sau nàng liền đi đến gian hàng vừa thấy, nó ở một góc tương đối hẻo lánh, trên mặt đất có rất nhiều viên đá thô đủ loại. Nàng làm bộ không để ý cầm cục đá bên cạnh lên nhìn xem một cái. Chủ sạp hẳn là đã thấy Tô Uẩn ở những sạp hàng trước đó chỉ nhìn xem chứ không mua, liền cũng lười mở miệng.